Sống hết mình là được, nhưng đừng để phải trả giá bằng sức khỏe bản thân. Suy cho cùng, làm việc chăm chỉ, cuối cùng chưa có thể không giành được gì, nhưng chắc chắn sẽ hao tổn sức khỏe.
Lối sống tối giản chính là cách sống cắt giảm vật dụng xuống còn ở mức tối thiểu. Người sống tối giản sẽ chỉ sở hữu những đồ đạc cần thiết nhất cho cuộc sống của họ, không có đồ đạc dư thừa.
Những người thực sự thành công sẽ hiểu điều này: Thà sử dụng bộ não thường xuyên hơn là dùng đến cái miệng. Cuộc sống có những nỗi buồn và niềm vui là chuyện đương nhiên. Than phiền không giúp vấn đề được giải quyết. Quản cái miệng không tốt, họa đến lúc nào không hay.
Đời người vốn không khổ, khổ là vì ham muốn quá nhiều; tâm vốn không mệt mỏi, mệt mỏi là vì so sánh lẫn nhau. Con người ta sở dĩ phiền não không phải vì có quá ít, mà là vì muốn quá nhiều.
Tinh khôn không bằng tốt bụng, so đo không bằng thẳng thắn. Người tử tế thường gặp may mắn, kẻ gian xảo thường sẽ phải nhận lại hậu quả bởi cái mà họ cho là thông minh.
Đối mặt với cuộc sống, quá thận trọng là tự ti, quá mưu cầu là tự hại mình, hạnh phúc chân chính và một cuộc sống có ý nghĩa đều bắt nguồn từ thái độ sống đơn giản và bình thản.
Ý nghĩa đúng đắn của định mệnh chính là những nhiệm vụ mà bạn đã sắp đặt cho mình trong cuộc đời này. Trải nghiệm, thất bại, đứng dậy, bước tiếp, mới là quá trình của định mệnh, chứ không phải tự nhiên mà có, “do ông trời sắp đặt”.
Hãy bằng lòng với hiện tại. Giàu, có thể an tâm sống sung túc; nghèo, không phải ghen tị với người khác, không làm chuyện gì xấu thì sống sao cũng có bình yên. Chỉ những người như vậy mới có thể là chính mình và hạnh phúc.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói: “Không có bùn thì cũng chẳng thể có hoa sen”. Trên đời này chỉ có những bài học, không có cái gọi là sai lầm. Chúng ta chính là kết quả của những bài học mà ta đã tiếp thu.
Mọi hạnh phúc đều không thể copy, người sống thanh thản, nhẹ nhõm đều sẽ hiểu được 3 tầng trí tuệ của Trang Tử, suy cho cùng, chỉ đúc kết lại trong vẻn vẹn 12 chữ: “bất trệ vu vật, bất khốn vu tâm, bất loạn vu nhân”.
Cổ nhân dạy rằng cuộc sống mệt mỏi hay hạnh phúc là do bản thân mình quyết định. Cuộc sống viên mãn thật đơn giản, không phải vì có được nhiều thứ, mà biết cách bớt đi những thứ không cần thiết.
Bạn định nghĩa được mình đang hạnh phúc vì điều gì, tức là bạn đã biết cách làm thế nào để mình sống hạnh phúc.
Khi đang vui, bạn nên nghĩ rằng niềm vui này không vĩnh hằng. Khi đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
Quá khứ, hiện tại hay tương lai, bất cứ nơi đâu trên thế gian này, tuyệt đối không tồn tại người không bị chỉ trích hay nói xấu sau lưng. Thời hiện đại, thông qua vô vàn công cụ trên Internet, có nhiều trường hợp, phát ngôn của bản thân hướng tới số lượng lớn con người không cụ thể đối tượng và vấp phải chỉ trích, đúng không?
“Hạnh phúc này rồi cũng sẽ trôi về quá khứ”, “Cái này rồi cũng sẽ biến mất thôi”, “Cái này, cũng chỉ có ở hiện tại”, v.v. Hoặc chỉ đơn giản tâm niệm “Chư hành vô thường, chư hành vô thường” ngay chính khoảnh khắc tận hưởng niềm vui.
Giây phút hiện tại trước hết là hơi thở. Ý thức toàn thể vũ trụ được thể hiện chỉ qua một hơi thở vào ra.
“Ichi-go, Ichi-e” (一期一会). Câu thành ngữ Nhật Bản truyền đạt lời răn dạy rằng mỗi khoảnh khắc đều quý giá.
Đừng coi mọi thứ là điều hiển nhiên, cũng đừng dùng cảm quan của bản thân để đánh giá và phán xét xung quanh, bởi thành công trong mắt bạn có thể chứa đựng rất nhiều sự hối tiếc của người khác.
Có thể bạn sẽ sống mãi ở một nơi, cũng có thể bạn sẽ chuyển đi nơi khác. Thế nhưng, đừng bận tâm đến chuyện đó. Chuyện của bạn chỉ là tập trung sống cho hiện tại mà thôi.
Cuộc sống vô thường, đôi lúc bế tắc hay không nhìn thấy giá trị tươi đẹp của cuộc sống tôi lại tự hỏi mình: “Sống và tồn tại? đã khi nào ta bình yên được như thế?”. Còn bạn thì sao? Đã bao giờ bạn tự hỏi con tim mình: “Liệu ta đang sống hay chỉ là đang tồn tại?”.
Đời chẳng ai nói buồn khỏe, chỉ nói vui khỏe thôi nhưng đừng nghĩ ngày nào cũng phải vui vì như vậy sẽ là bất bình thường.
Có hiểu mới có thương. Muốn yêu bản thân ta cần hiểu bản thân trước đã, nếu không hiểu bản thân ta sẽ yêu bản thân sai cách và khiến ta cảm thấy lạc lõng với chính mình. Khi đã thấu hiểu được cho chính mình, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta dần chấp nhận và yêu thương bản thân nhiều hơn.
Thái độ thù hằn với thế giới bên ngoài chỉ là một mặt của việc không chấp nhận, yêu thương nổi bản thân mình.
Trong quãng đời còn lại, hãy học cách yêu thương bản thân hơn, và cố gắng giúp mình hạnh phúc dù có trải qua chuyện gì đi nữa.
Cả đời này đừng quá khắt khe với bản thân, hãy học cách thả lỏng một chút, chỉ cần bạn sống thoải mái, thì bất kể ở đâu, bạn đều có thể tìm được bình thản và an nhiên với một trái tim dung dị.
Sức mạnh thực sự của một người không phải là có thể đánh bại được ai hay sở hữu thứ gì, mà là lựa chọn chấp nhận và khoan dung với chính mình.
Yêu bản thân là cam kết với con người của bạn, hiểu được nhiều sắc thái khác nhau đối với danh tính của chính mình và thể hiện bản thân ở mức độ quan tâm và thân mật mà chúng ta thường dành cho người khác.
Đừng giúp người khác đưa ra quyết định quan trọng trong cuộc sống, ngay cả khi người đó là người thân nhất của bạn. Bởi vì, đó là cuộc sống của họ. Đừng để hối tiếc lớn nhất của người khác liên quan đến bạn.
Ép buộc bản thân trở thành một người tốt và làm những điều mà bạn không giỏi không chỉ làm tăng áp lực, hoang phí công sức và thời gian, mà còn có thể gây phản tác dụng. Do đó người ta mới có câu: “Vật cực tất phản”!