Cuộc sống giống như đại dương, không thể lúc nào cũng sóng yên biển lặng, càng khó tránh khỏi những ngọn sóng lớn ập đến bất ngờ, khiến ta không kịp trở tay.
Rất nhiều người khi gặp phải một vấn đề cấp bách nào đó liền hoảng loạn, một khi hoảng loạn, đầu óc sẽ trống rỗng, đầu óc đã trống rỗng thì xử lý việc lại càng rối hơn, cuối cùng, vấn đề không những không được giải quyết mà thậm chí còn đi theo hướng tồi tệ hơn.
Đột nhiên nhận được tin có việc gấp cần đi giải quyết ngay. Những thứ đáng lẽ cần mang đều đã chuẩn bị rồi nhưng trong lúc vội vã lại vô thức để cái chứng minh thư lên bàn, đợi đến lúc đi ra ngoài rồi mới nhớ ra thì đã không kịp.
Thấy đứa nhỏ đang đứng trên ghế với lấy đồ ăn, tay lại sắp chạm vào bình nước nóng bên cạnh, thấy vậy vội vàng hét lên, kết quả là đứa nhỏ sợ quá giật mình và ngã xuống đất.
Việc nhiều, việc này làm không kịp, việc kia cũng chưa xong, nhưng trong đầu lúc nào cũng muốn thật nhanh làm cho xong hết, càng nghĩ càng vội càng, càng không tập trung được tinh thần, càng dễ đánh mất đi sự nhẫn nại, kết quả là việc này chưa xong, việc kia cũng chưa hoàn thành.
Có một lần Đức Phật đi bộ từ một ngôi làng sang ngôi làng khác cùng với vài đệ tử của mình. Trên đường đi, họ bắt gặp một giếng nước, Đức Phật và các đệ tử đã dừng lại nghỉ chân ở đó. Bỗng nhiên, Ngài nói với một trong các đệ tử: “Ta khát nước quá, con hãy đi lấy một ít nước cho ta uống”.
Người đệ tử nghe xong liền chạy tới chỗ hồ nước. Tuy nhiên, khi đến đó anh ta nhìn thấy có rất nhiều người đang giặt quần áo dưới hồ, thậm chí còn có một chiếc xe bò đi qua hồ, nước trong hồ trở nên đục ngầu, nhìn rất bẩn.
Đồ đệ của Đức Phật nghĩ: “Nước bẩn như thế này làm sao ta có thể đem cho Đức Phật uống được?” Nghĩ vậy, anh ta quay trở lại nơi cả đoàn đang nghỉ ngơi và nói với Đức Phật: “Thưa Ngài, nước trong hồ rất bẩn và đục. Con nghĩ nó không uống được đâu”.
Đức Phật từ tốn trả lời: Vậy thì chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây một lát. Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đức Phật lại yêu cầu người đệ tử ban nãy quay lại hồ và lấy nước về uống.
Người đệ tử tuân lệnh và lập tức chạy lại chỗ hồ nước. Lần này anh ta rất ngạc nhiên khi nước trong hồ đã sạch sẽ và trong veo. Bùn bẩn đã lắng xuống đáy hồ và nước lúc này đã hoàn toàn có thể uống được. Anh ta múc nước vào bình rồi mang đến chỗ Đức Phật.
Lúc bấy giờ Đức Phật mới nhìn vào nước trong bình, sau đó nhìn vào người đệ tử và nói: “Các con hãy nhìn xem, nếu cứ để nước ở đó thì bùn sẽ tự lắng xuống. Con sẽ có nước sạch để uống mà không cần đến bất cứ nỗ lực hay khó khăn nào cả”.
Sự bình tĩnh, thong thả là sự kiên cường của một người, đồng thời cũng là một khả năng của mỗi người.
– Theo Như Quỳnh –