Sống mà cứ lo sợ được mất, cuộc sống như vậy, liệu có đáng?

Cái gọi là “sống cho rực rỡ rồi ra đi trong yên bình” mà nhà văn Kim Dung nói ở đây có nghĩa là gì?

Sống cho rực rỡ, ý muốn nói con người sống ở đời, không nhất thiết phải bó buộc bản thân, không cần phải sống vì ai sống trong lời nói của ai, mình muốn làm gì, hãy làm điều đó.

Tất nhiên, làm việc tuy có thể tự nghe theo ý mình, nhưng cũng cần phải tuân thủ những chuẩn tắc cơ bản nhất của xã hội.

Sống một đời, nếu lúc nào cũng sống kiểu cho qua ngày, không có một giây phút nào được sống vì lý tưởng, cuộc đời như vậy, giá trị ở đâu? Ý nghĩa ở đâu?

Một người trẻ, họ vốn dĩ mơ ước trở thành một nhà văn, nhưng vì hoàn cảnh thực tế, chỉ có thể học về máy tính, làm một lập trình viên, và rồi thường xuyên oán than bản thân rằng tại sao mình không thể thực hiện được ước mơ của mình.

Thực ra, công việc mà chúng ta làm, nơi mà chúng ta sinh sống, tất cả những điều đó không thể nào ngăn được những mưu cầu ở bên trong con người, nếu như khát khao của chúng ta là cháy bỏng. Thế gian này không thiếu những người có ước mơ, chỉ thiếu những ai dám dũng cảm theo đuổi ước mơ ấy.

Vì sao người trung niên trong cuốn “Mặt trăng và đồng sáu xu” lại từ bỏ công việc và gia đình, rồi phiêu bạt ở vùng đất xa lạ, chỉ vì muốn theo đuổi giấc mơ hội họa của mình?

Có lẽ nhiều người sẽ nói sao lại ngốc như vậy, có tiền có vợ có con, hơn nữa gia đình cũng hạnh phúc, vì sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?

Thực ra, không phải vì anh ấy ngốc, mà là bởi anh ấy ý thức ra được một điều rằng, đời người cũng chỉ có ngần đó thời gian, nếu không tranh thủ khi còn trẻ, khi còn sức lực, còn khỏe mạnh, đi làm chút gì đó, vậy thì có khác gì một cái xác khô không hồn?

Sống cho rực rỡ chính là theo đuổi giấc mộng trong nội tâm, dù có rơi xuống núi sâu, cũng mãn nguyện.

“Ra đi trong yên bình” lại là một cảnh giới sống cao cấp khác.

Người hiện đại liều mình vì tiền tài và danh lợi, họ thổi phồng ham muốn của bản thân, tham lam vật chất, không thể buông bỏ.

Khi ham muốn vật chất quá nặng, sống sẽ chẳng thể an yên.

Sống mà cứ lo sợ hôm nay mất đi cái gì, ngày mai mất đi cái gì, cuộc sống như vậy, liệu có đáng?

Làm người mà không đủ tiêu diêu, vậy thì chính là nô bộc của cuộc sống; làm người không đủ thản nhiên, vậy thì chính là công cụ của tiền tài và danh lợi. Thứ chúng ta quan tâm, nên là sự cảm ngộ, sự trưởng thành trong quá trình sống, chứ không phải là suốt ngày lo lắng hôm nay được mất cái gì.

Đừng quá chấp niệm mình có được những gì, chỉ cần sống bình tĩnh, thản nhiên, sống thật rực rỡ, đừng để hối tiếc quá nhiều, vậy là đủ.

– Theo Alexx –  

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.