Không có thứ gì là từ trên trời rơi xuống

Đại Kỳ, một người bạn học đại học khác của tôi, cũng từng “không tranh giành danh lợi”. Cậu ấy chẳng bao giờ tham gia các câu lạc bộ và cuộc thi mà trường tổ chức, không tranh học bổng hay thứ hạng với các bạn đồng trang lứa, mỗi ngày đều lên lớp ngủ hoặc trốn trong ký túc xá đọc sách, cứ thế đến hết buổi học. Khi tốt nghiệp, ai cũng bận thi công chức, thi sau đại học, chen chân vào các công ty lớn còn riêng cậu vẫn không có vẻ gì vội cả, cậu ứng tuyển vào công ty sản xuất có trụ sở ở nước ngoài. Cậu mô tả cuộc sống của mình tại nơi làm việc như sau: buổi sáng chủ yếu dùng để ăn sáng, còn buổi chiều cậu mới bắt đầu gửi và nhận email giao dịch. Công việc dường như không có áp lực nào cả. Trụ sở chính ở nước ngoài chịu trách nhiệm về công việc nghiên cứu và phát triển, còn công ty cậu đang công tác thì chỉ cần quan tâm và duy trì thị trường nội địa mà thôi. Nếu nhiệm vụ nào đó quá sức, cậu ấy nghĩ mình sẽ có thể giải quyết nó cùng với các sếp thông qua cuộc họp nên cứ dửng dưng như thế.

Cậu bảo: “Tôi đi làm và đi làm đúng giờ mỗi ngày và lương của tôi ổn định, mỗi năm đều nhích từ từ nên cũng khá ổn. Tôi đã thực sự trở thành tay chân của một doanh nghiệp lớn. Ước mơ của tôi là tìm được một người vợ sinh con đẻ cái mà cả đời không lo thất nghiệp, có thể uống trà mỗi ngày, ăn hạt dưa và đọc sách. Như thế còn gì bằng.”

Nhưng, vài ngày sau khi nói ra điều này, cậu ấy dường như đã thay đổi quan điểm. Cậu ấy bắt đầu chia sẻ trên mạng xã hội các bài báo như sau: “Cuộc khủng hoảng tuổi 30”, “Hoặc thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm”, “Tôi đã quan sát trong 14 năm trước khi phát hiện ra rằng những người đã làm việc chăm chỉ thường có đặc điểm sau”… Hỏi ra mới biết, bạn gái cậu đã mang thai. Khi nghe tin, một loại áp lực đột nhiên ập đến khiến cậu nhận ra mình đã lãng phí rất nhiều thứ và bỏ qua nhiều cơ hội để thay đổi bản thân. Cậu cảm thấy không hài lòng với công việc đang làm. Theo cậu, với mức tăng lương này, thì sẽ không mua được nhà trong 10 năm nữa. Cậu sắp nộp đơn xin nghỉ công ty này và đã hẹn phỏng vấn ở một công ty khác. Cậu khẩn thiết nói rằng bây giờ mình không nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ cần công việc gì có thể kiếm tiền và không vi phạm pháp luật, cậu sẽ không ngần ngại mà cay cuốc chăm chỉ.

Hầu hết mọi người không nên sống bất cần, dửng dưng và thờ ơ, bởi vì chúng ta sống trong thế giới này và có trách nhiệm với gia đình và xã hội. Làm sao chúng ta có thể làm ngơ khi thấy con thơ khát sữa và cha mẹ ngày một già yếu?

Có một câu nói: “Đừng hỏi về thành quả mùa màng lúc trúng vụ, mà hãy hỏi về cách để có được thành quả như vậy.” Bạn không thể kiểm soát kết quả, nhưng bạn có thể kiểm soát việc bạn muốn đi đến kết quả như thế nào.

Những người có dũng khí theo đuổi, giỏi giang thì cuộc sống hạnh phúc. Những người lười biếng sẽ biến cuộc sống bình thường thành nỗi đau, vì vậy những người thông minh có 95% hạnh phúc và chỉ 5% đau đớn trong cuộc sống, còn người không khôn ngoan có 5% hạnh phúc và 95% đau đớn.

Để có một cuộc sống hạnh phúc là một quá trình lâu dài, bởi vì trong thời đại này, cách duy nhất để duy trì trạng thái đang có là nỗ lực không ngừng, nếu không bạn chỉ thụt lùi và tụt hậu mà thôi. Một người có những theo đuổi thực sự dám nói về việc thờ ơ với những thứ khác. Khi bạn tìm thấy những gì bạn thích làm, bạn có thể loại bỏ tất cả những thứ không liên quan đến sở thích, cuộc đời bạn.

Nếu bạn thích kiếm tiền, bạn có thể tập trung vào việc kiếm tiền;

Nếu bạn thích học, bạn có thể tập trung đọc tài liệu;

Nhưng bạn không thể không làm gì cả, bởi không có thứ gì là từ trên trời rơi xuống. Điều bạn nên thờ ơ là ngừng ngay việc so sánh với người ngoài, đừng làm giảm đi sự tiến bộ của bản thân.

– Theo 360doc/Tịnh Kỳ – 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.