Có rất nhiều người có chết vẫn phải giữ thể diện, và trường hợp này rất thường xảy ra đối với những người nghèo. Ai cũng muốn có được một công việc nở mày nở mặt, thu nhập cao lại nhàn hạ. Họ mơ đẹp đến nỗi chẳng muốn tỉnh dậy. Dẫn đến việc lớn thì làm không được, việc nhỏ lại “xỏ” không xong, một công việc bình thường cũng không kiếm ra, túi tiền thì rỗng tuếch, thậm chí còn có người nhờ vào việc mượn tiền người khác mà sống qua ngày.
Họ ghen tị với những người giàu có, người ta muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, ra đường đều rất được hoan nghênh, rất có thể diện. Nhưng họ lại chưa bao giờ nghĩ xem, người giàu vì sao có thể giàu được giống như bây giờ? Họ tiêu tiền của cha mẹ để lại sao? Hay họ may mắn trúng xổ số độc đắt? Đều không phải.
Doanh nhân người Trung Quốc, kinh doanh ống hút, được mệnh danh là “Vua ống hút”, Lâu Trọng Bình, khi còn trẻ từng là một chàng trai chở hàng, đi theo cha mình qua khắp các con phố; chủ tịch của Fuyao Group, Cho Tak Wong từng là người bán trái cây, làm nhân viên bán hàng, sửa chữa xe đạp,…; Lý Gia Thành từng có một đoạn thời gian dài buôn bán, còn kết bạn đồng nghiệp cùng một bà lão ở trong hẻm.
Khi kiếm tiền, chúng ta nên bỏ thể diện xuống, chỉ cần kiên cường là đủ rồi. Người quá trọng sĩ diện, làm việc gì cũng sẽ quắn quéo, không quyết đoán, dứt khoát, tỷ lệ thành công đương nhiên cũng sẽ không cao. Kẻ “không biết xấu hổ” mới là thiên hạ vô địch, đạo lý này rất rõ ràng, người nào có thể làm được thì người đó chắc chắn sẽ phát tài.
– Theo Trần Anh –