Một người không thể ở một mình chính là người cô độc nhất. Có những người suốt ngày đi tiệc nọ tiệc kia, tham gia hết hội bạn này tới hội bạn khác, họ không cách nào để bản thân tĩnh lại, bởi lẽ họ sợ cô đơn, sợ ở một mình với chính mình. Bởi lẽ, khi ở một mình, họ phải đối thoại với con người thật của chính mình, vì vậy, họ cần sự huyên náo, để tìm thấy sự tồn tại của mình ở trong đó.
Thực ra, cô đơn, là một trạng thái rất bình thường của cuộc sống, và trên hết, nó là một kiểu trí tuệ của cuộc đời, bởi lẽ khi ở một mình, chúng ta mới biết cách làm sao để chăm sóc cho nhu cầu bên trong của mình.
Sẽ có một ngày bạn hiểu được ra rằng, bất kể bạn có nỗ lực tới đâu, thực ra, cũng sẽ không có quá nhiều người quan tâm tới bạn. Phần lớn mọi người đều chỉ nhìn vào kết quả, quá trình bạn có vất vả, có khó khăn tới đâu cũng chẳng phải việc của họ. Tôi đã từng bị thất lạc hành lý ở sân bay rồi sau đó phải bắt xe buýt đi suốt cả đêm để cho kịp giờ hẹn với khách hàng, khi ấy tôi quả thực cảm thấy mình rất vĩ đại.
Cuối cùng, nhận lại một câu nói nhàn nhạt của khách hàng rằng: Trông câu phờ phạc quá, không cần thiết phải như thế.
Vậy mới nói, bạn có trèo đèo lội suối vất vả ra sao cũng không ai có thể đồng cảm được với sự vất vả của bạn. Hay bạn có vẫy tay rồi hét lên thu hút sự chú ý, cũng sẽ rất ít người thực sự vui với niềm hạnh phúc của bạn.
Suy cho cùng, đời người chính là hành trình cứu rỗi bản thân trong sự cô độc, học cách ở một mình, học cách tự lập, bạn càng biết sớm, càng tốt cho bạn.
– Theo Alexx –