“Dưới bầu trời này, mọi nỗi đau đều chỉ có riêng mình thấu”
Tôi có những người bạn để đi chơi, để đi mua sắm, để đi ăn cùng nhau, để tán gẫu những câu chuyện phù phiếm, nhưng tôi có những nỗi buồn không biết kể cùng ai.
Tôi có những người bạn chơi với nhau rất lâu, biết về nhau rất rõ, nhưng tôi vẫn đi du lịch một mình khi chán, đọc sách một mình khi cô đơn và viết nhật ký để động viên chính mình khi thất vọng.
Tôi có những người bạn đi cùng tôi những năm tháng tuổi trẻ, nồng nhiệt, vô tư, tràn đầy sức sống, sục sôi những nhiệt huyết, lấp lánh những ước mơ, nhưng trong danh bạ rất dài, có những số điện thoại mãi mãi chỉ là những dãy số im lìm.
Tôi có những người bạn đã từng là đồng nghiệp thân thiết, từng kinh qua mọi thử thách – sống chết vì “deadline”, chẳng nề hà chia nhau mẩu bánh mì cỏn con chống đói, nhưng chỉ cần thành công – ngay lập tức, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Tôi có một người để yêu, những người bạn để thương, những mối quan hệ để làm việc, nhưng tôi – vẫn – chỉ – là – người – cô – đơn – với – hạnh – phúc – một mình!
Và, có khi nào bạn nhận ra răng, bạn cũng đang thế?
Cuốn sách này tôi viết dành tặng cho những trái tim cô đơn như vậy, chúng ta rồi sẽ đến một ngày phải hiểu, thay vì kết nối những mối quan hệ hời hợt, nên trân trọng những mối quan hệ lâu năm. Trưởng thành là ít than vãn, trưởng thành là chọn đối đầu, trưởng thành là biết lắng nghe, trưởng thành là sống lặng lẽ. Trưởng thành, là sống chỉ đủ cho mình, cho những người mình yêu, thế thôi… Còn lại thì cứ như mây trời, lang bạt qua đời nhau, đã từng vui, đã từng buồn rồi mỗi người đôi ngả. Năm tháng đã qua ấy, gọi tên là thanh xuân.