Trên đường đời, dù có được kinh nghiệm của người đi trước và sự chỉ dẫn của quý nhân nhưng nếu bản thân không thể tự đứng lên và đứng vững thì dù người khác có kéo thế nào cũng không tiến xa được.
Muốn rèn sắt thì bản thân trước hết phải “cứng”, suy cho cùng, một người, chỉ khi sống dựa vào chính mình, mới có thể ngẩng cao đầu mà sống.
Có một câu chuyện về “Nữ hoàng sủi cảo” của Trung Quốc, Tàng Kiện Hòa.
Tàng Kiện Hòa xuất thân trong một gia đình nghèo khó, năm 15 tuổi, bà bỏ học để tới bệnh viện làm y tá.
Năm 22 tuổi, bà kết hôn với một bác sỹ người Thái có gia thế hiển hách.
Cứ ngỡ rằng dựa vào thu nhập của chồng, cùng với sự chăm chỉ của bản thân, cuộc sống của hai người sẽ ngày càng hạnh phúc.
Không ngờ rằng, người chồng sau khi về nước lo chuyện hậu sự cho cha đã không bao giờ quay trở lại Trung Quốc.
Mất đi trụ cột gia đình, cuộc sống của bà bỗng chốc đảo lộn.
Khi cuộc sống quá khó khăn, bà quyết định dắt theo hai cô con gái đi ngàn dặm xa xôi tới Thái Lan tìm chồng.
Càng không ngờ rằng ở quê nhà, người chồng sớm đã lấy vợ khác.
Tức giận, bà lựa chọn cắt đứt mọi quan hệ, một mình đưa hai cô con gái tới Hồng Kông.
Ban đầu, bà định tìm tới sự giúp đỡ của người thân và bạn bè, những không ai giơ tay ra giúp bà.
Nhìn thấu thói đời, bà quyết định tự mình nuôi cả gia đình, ban ngày bà tới tiệm trà rửa bát thuê, buổi tối tới bệnh viện làm y tá.
Sau này, bà bắt tay vào làm kinh doanh nhỏ, mỗi ngày đẩy chiếc xe hàng nhỏ đi bán sủi cảo rong.
Vì tay nghề tốt, sủi cảo ngon, khách hàng của bà ngày một nhiều, việc làm ăn ngày một mở rộng.
Sau cùng, dựa vào chính mình, bà lập ra thương hiệu sủi cảo của riêng mình và còn được mệnh danh là “Hoàng hậu sủi cảo”.
Một tác gia từng nói trong một cuốn sách của mình rằng:
“Đường đời phải tự mình đi từng bước, thứ thực sự có thể bảo vệ bạn chính là sự lựa chọn của chính bạn.
Nếu bạn thực sự không đợi được gió, hãy tự mình bay lên mây.”
Cuộc sống, thực chất là một quá trình tự mình bò, tự mình đi, tự mình nâng đỡ bản thân.
Sống ở đời, đi đường phải dựa vào chính mình.
Thay vì trông chờ vào người khác, chỉ bằng dựa vào chính đôi tay của mình, đi giành lấy tất cả những thứ mà mình muốn.
Từ nay về sau, hãy sống như ánh mặt trời, không cần ánh sáng của người khác, vẫn có thể tự rọi sáng con đường dưới chân.
Sống ở đời, mỗi người đều có lối đi riêng, thế giới của người lớn trước giờ luôn là “gặp núi thì mở đường, gặp sống thì bắc cầu”.
Trên đường đời, chúng ta có thể tìm kiếm sự thông thái trong sách vở, hoặc có thể nhờ người có kinh nghiệm hơn tư vấn.
Nhưng sau cùng, có thể đạt tới độ cao bao nhiêu, vẫn phải dựa vào chính mình.
Mưa gió cuộc đời, tự mình che ô, tự nắm lấy vận mệnh trong tay mình, như vậy mới có thể cưỡi sóng đạp gió trên con đường tiến lên phía trước.
– Theo Như Nguyễn –