Hãy tự cho mình thời gian thư giãn. Thư giãn sẽ giúp bạn cho ra những ý tưởng mới hay ho hơn. Đâu phải cứ ngồi vào bàn ngồi trước màn hình mới làm việc được đâu. Đừng biến công việc trở thành nghĩa vụ phải làm, hãy coi nó là điều mình được làm, được cống hiến, được đắm chìm vào trong đó.
Nếu bạn cảm thấy buồn bực, chán ghét bản thân, đừng chạy đến đứng trước gương hay nhìn vào điện thoại để lấp đầy những sự trống trải. Hãy thật “đẹp” trong cách hành xử của mình.
Đời người giống như một vở kịch, mấu chốt không phải là rút lui khỏi vở kịch đó, vì vậy, sinh mệnh và tự do của con người là thứ quý báu nhất, bạn có thể cược bất cứ thứ gì trừ hai thứ này, dù cho tỷ lệ chiến thắng chiếm tới 99,99%, bởi lẽ 0.01 cũng có cơ hội trở thành 100%.
Nhìn xem, có phải công việc chính là yếu tố chiếm phần lớn thời gian biểu của bạn hay không? 5 ngày/tuần, tối thiểu 8 tiếng/ngày là một con số không hề nhỏ trong cuộc sống. Vậy tại sao bạn phải đánh đổi phần lớn thời gian của cuộc đời mình chỉ để không hạnh phúc?
Chỉ bằng cách trau dồi nội tâm bên trong của mình để trở nên mạnh mẽ, bạn mới có thể thực sự sống cuộc sống của mình. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều xứng đáng có được một cuộc sống thư thái.
Khi nghĩ rằng “những người khác dễ bị tổn thương” có thể là “bạn dễ bị tổn thương”. Có lẽ chính bạn cũng là một đứa trẻ mong manh.
Chỉ bằng cách học cách chiến đấu chống lại bản chất con người của chính mình, bạn mới có thể không ngừng phá vỡ những rào cản của số phận và đạt được một cuộc phản công trong cuộc sống.
Nếu lịch sử dân tộc Việt Nam là một bản trường ca, thì những chương bi tráng nhất đều gắn liền với chiến tranh. Từ những cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm đến những năm tháng trường kỳ giữ nước, cha ông ta đã phải đánh đổi biết bao xương máu để bảo vệ độc lập. Nhưng điều mà cả dân tộc luôn hướng tới không phải chỉ là chiến thắng, mà là hòa bình.
Đối với người Việt Nam, tự do không chỉ là quyền sống, mà còn là niềm kiêu hãnh, là bản lĩnh không chịu khuất phục.
Tự hào truyền thống không chỉ là ngợi ca chiến công xưa, mà còn là trách nhiệm tiếp bước cha ông bằng hành động hôm nay. Đó là sống tử tế với đồng bào mình, là cống hiến hết mình trong công việc, là giữ gìn văn hóa giữa muôn vàn xu hướng mới, là bảo vệ đất nước không chỉ bằng biên cương, mà còn bằng trí tuệ, sáng tạo và sự kiên cường trước thử thách.
Người Việt có thể khác nhau về vùng miền, ngôn ngữ, tập quán, nhưng trong sâu thẳm, tất cả đều cùng chung một dòng máu đỏ, một trái tim yêu nước.
Yêu làng xóm chính là yêu một phần của đất nước. Bởi đất nước không chỉ là những công trình vĩ đại, mà còn là những ngõ nhỏ, mái nhà, con đường quen thuộc – nơi gắn kết bao thế hệ trong tình nghĩa sẻ chia.
Một dân tộc chỉ thật sự vững mạnh khi trong đó có những con người biết yêu thương chân thành, biết sống có trách nhiệm với người mình yêu, với gia đình, và xa hơn là với cộng đồng.
Yêu chính mình không phải là điểm dừng, mà là khởi đầu cho một hành trình yêu thương lớn lao hơn – hành trình mà trong đó, trái tim mỗi con người trở thành một mảnh ghép cho sức mạnh dân tộc.
Thứ đáng sợ nhất trong cuộc đời mỗi người không phải là tuổi tác, mà là chúng ta tự giới hạn bản thân vì tuổi tác của mình.
Cha mẹ chính là tấm gương tốt nhất cho con cái. Đừng đòi hỏi hay yêu cầu quá cao với con cái, trong khi chính chúng ta còn chưa thực hiện được. Nếu bạn muốn con mình thực sự ưu tú, vậy hãy cho chúng thấy được khả năng mạnh mẽ từ bạn. Dù ở tuổi tác nào, bạn cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc.
Sợ hãi giới hạn là bản năng, không chịu thua giới hạn mới là bản lĩnh. Mong rằng mỗi chúng ta đều có thể kiên trì, can đảm, làm những việc quan trọng trong cuộc đời mình.
Nếu bạn dám dũng cảm thực hiện điều mình cho là quan trọng trong đời mình khi đó, bạn có thể nhận quả ngọt, cũng có thể ôm thất bại ê chề, bạn có thể sẽ cảm thấy cuộc sống tệ bạc, có lỗi với bạn. Nhưng nếu như cả đời bạn đều không dám thử, luôn ôm tư tưởng “Tôi không làm được”, vậy bạn thật sự có lỗi với chính mình.
So với loài người 300, 400 năm trước, chúng ta hiện tại có lẽ sống tốt hơn, nhưng cũng bận rộn và có nhiều thứ lo nghĩ hơn. Chúng ta bận như vậy, liệu rằng đến cuối cùng có thể hoàn thành ước mơ, trở thành người mà mình muốn trở thành hay không? Nếu đã và sắp đạt được rồi, vậy xin chúc mừng bạn. Nếu chưa, cũng đừng vội nản chí.
Nếu bạn vô tâm, hời hợt trong công việc và cuộc sống, có nghĩa sẽ bỏ lỡ các cơ hội thay đổi vận mệnh. Còn nếu như bạn có tâm, cơ hội không đâu không hiện hữu. Nó ẩn mình trong mỗi sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, ôm chầm lấy những ai sẵn sàng muốn cất cánh bay lên.
Thời đại mà chúng ta đang sống đi kèm với quá nhiều tiện nghi, nhưng ngược đời, rằng chúng không khiến ta nhàn rỗi hơn và có nhiều thời gian hơn cho riêng mình. Ta chạy nhanh và nhanh hơn nữa giữa dòng cuộc sống hối hả để mong không bị cuộc sống bỏ lại. Nhưng vì sao ta vẫn chưa tìm thấy một điểm dừng?
Trong thế giới này, không ai là không bị thay thế, chỉ có kiến thức là vĩnh cửu. Charlie Munger từng nói: “Không một người thông minh nào trong mọi tầng lớp tôi gặp trong đời không đọc sách mỗi ngày. “
Thế giới là một đại sân khấu, mỗi người đều là một quyển sách. Đọc người khác chính là để đối chiếu chính mình. Một quyển sách hay chính là một người bạn, một người bạn càng là một quyển sách hay.
Khi rảnh rỗi, hãy làm một vài thứ, trồng hoa cũng được, học thêm kĩ năng cũng tốt, không quan trọng việc đó lớn hay nhỏ, miễn là nó có ý nghĩa với bạn, vậy là đủ! Muốn thành công, đừng bỏ lỡ thời gian, sống có mục tiêu và phương hướng, dù là thời gian rảnh, cũng đừng để nó trôi qua vô ích!
Nhiều người nói tiền không quan trọng, nhưng những người sống trong thế giới này, có ai mà không cần đến tiền chứ. Có đôi lúc, tiền chính là giới hạn của sự an tâm.
Trên thế gian này, phần lớn mọi người sở dĩ thất bại, không phải vì tư chất không đủ, cũng không phải vì vận may không tốt, mà là bởi không kiên trì được tới cuối cùng.
Đọc sách và vận động giống như thả diều vào tâm hồn của bạn: đọc sách là gió, thổi linh hồn của bạn bay xa, có thể cho tâm hồn thấy một thế giới rộng lớn hơn; vận động là dây, trực tiếp điều khiển tâm hồn, không cho phép tâm hồn rời khỏi thế giới hiện thực.
Đọc sách là cảnh giới cao nhất, không phải để học tri thức, mà là để phát hiện ra chính mình, phát hiện ra lương tri của mình.
Trong quá trình kiên trì, bạn có thể sẽ gặp đủ các thể loại người: có người không ngừng công kích bạn, có người ăn cơm rau nói chuyện thế giới cười nhạo bạn, có người trước khi lâm trận lại từ bỏ… chỉ còn mình bạn là đang kiên trì, nhưng trên con đường cạnh tranh, người càng ít đi, nghĩa là cơ hội thành công cho bạn càng nhiều.
Thế nào mới gọi là sống có màu sắc? Đó chính là biết tìm thấy vui vẻ trong đời thường, thấu hiểu bản thân. Nhiều người không hề nắm trong tay tiền tài bạc tỷ, nhưng họ vẫn cảm thấy dư dả. Đó chính là quan niệm phú quý của họ!