Cái tài của người hiền ẩn trong hạt ngọc, không dễ dàng để người khác hiểu được.
Ranh giới giữa người thông minh thật sự và người giả vờ thông minh cũng nằm ở đây, một bên muốn che giấu và một bên muốn khoe ra.
1. Một người thực sự thông minh là người biết cách che giấu khả năng của mình khi làm mọi việc
Có một lời khuyên cuộc sống đơn giản như sau: Hãy giữ 30% cảm giác thần bí về con người bạn.
Đừng bao giờ thể hiện 100% bản thân mình với người khác. Tất nhiên, đây không phải là bảo chúng ta dùng chiêu trò, tiểu xảo mà là như thế sẽ khiến người khác tò mò với những năng lực bạn chưa thể hiện ra.
Hãy biết cách che giấu trí thông minh của mình, và khi cần thiết sẽ chỉ bộc lộ bản thân vừa phải. Đây là đạo lý đầu tiên mà câu thành ngữ “thâm tàng bất lộ” nói với chúng ta.
Thâm tàng bất lộ là những lời mà chỉ những người rất có khả năng mới đủ tư cách để nói ra. Nếu một người chẳng có năng lực gì, thì cái để bộc lộ ra cũng chẳng có bao nhiêu, nói chi đến việc che giấu? Vì vậy, trước khi che giấu khả năng, hãy nghĩ xem bạn đã đủ thâm sâu hay chưa.
Nếu chưa đủ sâu, hãy thành thật làm một người ngốc, nhìn xa trông rộng, đừng giả vờ thông thái chỉ vì chút hư vinh trước mắt, đừng vì hoàn cảnh hiện tại mà biên ra lời dối trá, bởi vì một lời nói dối sẽ khiến bạn phải dùng cả ngàn lời nói dối khác để lấp vào. Hãy bình tĩnh, lập kế hoạch nhân sinh cho mình và dần nâng cao năng lực của bản thân. Đây là đạo lý thứ hai mà câu thành ngữ “thâm tàng bất lộ” nói với chúng ta.
2. Một người thực sự thông minh biết cách giấu 70% về bản thân mình khi giao tiếp
Ernest Hemingway có nói:
Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng phải mất sáu mươi năm để học cách im lặng.
Nhiều khi hết lời để nói rồi thì cũng mất hết hứng thú và ý nghĩa. Người khôn ngoan biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Và đặc biệt là không thể nói dối.
Có câu “Người thông minh không làm chuyện mờ ám, người thật thà không nói lời dối trá”.
Người thông minh sẽ không nói dối. Bởi vì họ biết rằng nếu nói dối, sẽ phải dùng thêm những lời nói dối khác để bù đắp. Như thế, sẽ chỉ càng khiến họ ngày càng lún sâu vào vũng lầy của sự dối trá.
Đừng nói phóng đại.
Người nói phóng đại, thường có lòng ham hư vinh, thích thể hiện, khoe khoang và không thực tế, trong bụng toàn rơm rạ mà học đòi buông lời vàng ngọc, kết quả là chỉ biết làm mình xấu mặt trước người khác.
Khi người thông minh thực sự quyết tâm làm một việc gì đó, người đó sẽ không bao giờ khua môi múa mép nói cho người khác biết, mà họ sẽ chỉ âm thầm nỗ lực, âm thầm làm việc. Bởi vì họ hiểu rằng thay vì nói luyên thuyên khắp nơi thì dành thời gian đó vào việc nỗ lực.
Đừng nói những lời vô tâm.
Nhiều khi biết nhưng không nói chính là thể hiện nét quyến rũ của nhân cách; ôn hòa và lặng lẽ giả vờ ngốc là cách tự tu dưỡng tốt nhất.
Người thông minh giữ thái độ nhường nhịn trong cách sống lẫn cách đối nhân xử thế. Họ sẵn sàng “giả ngốc” đúng lúc, để thỏa mãn lòng tự tôn và tính ham hư vinh trong tính cách của người khác, vì bảo vệ những mối quan hệ sau này.
Lời ít ý nhiều, quý hơn vàng ngọc. Lời nói của bạn nên giống như những vì sao trong đêm tối, mà không phải như tiếng pháo trong đêm giao thừa – vì đâu có ai quý báu tiếng pháo kéo dài suốt đêm?
3. Một người thông minh thực sự biết cách che giấu sự kiêu ngạo của mình trong cuộc sống
Tăng Quốc Phiên đã từng gửi một bức thư cho em trai mình là Tăng Quốc Thuyên khi ông lập chiến công lừng lẫy trong quân đội, trong thư có kèm theo một bài thơ khuyên răn em trai mình cách làm người.
“Tả liệt chung minh hữu báng thư, nhân gian tùy sở hữu thừa trừ
Đê đầu nhất bái đồ dương thuyết, vạn sự phù vân quá thái hư.”
Đây là để cảnh cáo em trai không được kiêu căng ngạo mạn, người càng có công cao càng phải học cách khiêm tốn.
Cậy tài, cậy thế, kiêu ngạo, khoe khoang chắc chắn sẽ dẫn đến tai họa. Có câu: “Cây cao hơn rừng, ắt bị gió đốn; gò cát cao hơn bờ, sẽ bị sóng vỗ bằng.”
Những người tài năng không bao giờ thiếu sự thông minh cơ trí. Điều duy nhất khiến họ thất bại chính là sự kiêu ngạo. Một khi kiêu ngạo, sẽ trở nên tự phụ, không bao giờ nghe lời khuyên cả người khác và từng bước đẩy mình vào cảnh bị cô lập khó thể tự bứt ra được.
Lùi một bước biển rộng trời cao, lúa càng chín càng cúi thấp đầu. Những người thực sự khôn ngoan là những người biết khiêm tốn điệu thấp. Đa số họ đều sống giản dị, chí công vô tư. Bởi họ biết rất rõ rằng, trên đời chẳng có gì đáng để khoe khoang cả và cũng không có gì có thể cho ta dựa dẫm cả đời.
Khiêm nhường và biết che giấu, là cách sống khôn ngoan nhất. Người khiêm tốn , nói ít làm nhiều mới có thể thành đại sự.
– Theo Đình Trọng –