Bạn không tranh với người, người cũng chẳng tranh của bạn

Lão Tử nói: “Thiện thiện nhược thủy, thủy thiện lợi nhi bất tranh. Thất duy bất tranh, cố vô ưu.”
 
Khống tranh không giành, mới có thể sống vô tư, không phiền não.
 
Chua Lam (nhà báo chuyên mục, nhà phê bình ẩm thực và người dẫn chương trình truyền hình không thường xuyên người Singapore có trụ sở tại Hồng Kông) từng kể về trải nghiệm của chính mình rằng:
 
“Khi tôi ở trên Kepayang Hill, một người dân bản địa cả ngày nướng gà cho tôi ăn, tôi hỏi cô ấy đã từng ăn cá chưa? Cô ấy nói cá là cái gì? Tôi vẽ một con cá cho cô ấy xem, và nói cô chưa từng ăn cá ư, thất đáng tiếc. Cô ấy nói: ‘Tôi chưa từng ăn cá thì có gì mà đáng tiếc?’”
 
Những thứ mà bạn không có, bạn để tâm tới nó, nghĩa là bỏ lỡ; bạn không quan tâm nó thì cũng chẳng có chuyện gì to tát xảy ra.
 
Mất đi, chỉ là một khái niệm tương đối, bởi lẽ muốn có được hoặc là không thể có được.
 
Chua Lam tiên sinh cũng từng gặp một ông lão đánh cá, thấy cá của người khác đều to hơn cá của ông lão, ông mới có ý tốt nói với ông lão:
 
“Này ông lão, cá ở bên kia to hơn, ông qua đó mà câu.”
 
Ông lão vui vẻ đáp lại: “Tôi chỉ câu cá về ăn trưa thôi.”
 
Những con cá chưa từng được ăn, không phải điều đáng tiếc trong cuộc đời; những con cá tuy nhỏ, nhưng với một bữa trưa, như vậy là đủ. Những thứ chưa từng bước vào cuộc đời thì không thể xem là mất đi, những thứ đang có được ở hiện tại, chính là hạnh phúc.
 
Bất kể là cô gái ở Kepayang Hill hay ông lão đánh cá, “bất tranh” mới là cảnh giới sống đáng quý nhất. Không tranh lớn nhỏ, không tranh ít nhiều, trông thì có vẻ như là bỏ lỡ, nhưng thực ra lại là đang có lại được sự bình yên và an ổn.
 
Có câu nói rất hay rằng: “Thế gian tất thảy đều như mộng, nhìn thoáng nhìn xa là phúc nhân.”
 
Chấp niệm với được mất là căn bệnh của rất nhiều người hiện đại. Suy cho cùng, vẫn là chúng ta tham lam, luôn muốn có được nhiều hơn, không chịu thỏa mãn.
 
Chỉ khi giữ cho mình một cái “độ”, biết thỏa mãn, không tham lam, cuộc sống tự nhiên sẽ trở nên nhẹ nhõm, đơn giản và bình yên hơn rất nhiều.
 
Có thể được nhìn thấy người yêu thương xung quanh, là hạnh phúc; biết trân trọng họ, là may mắn; dù biết là không có được nhưng vẫn điềm nhiên như không, đó mới là trí tuệ.
 
Bạn không tranh với người, người cũng chẳng tranh của bạn.
 
Không so sánh tiền bạc, không hám danh lợi, không so đo được mất. Âm thầm nỗ lực, lặng lẽ trở nên tài giỏi hơn, thứ thuộc về bạn cuối cùng cũng sẽ là của bạn.
 
Mong rằng rất cả chúng ta đều có thể sống vui vẻ mỗi ngày, ăn ngon ngủ say giấc. Mất đi không tức giận, đời là thế; có được cũng không kiêu ngạo, mỉm cười cho qua; tĩnh lại, không tranh giành, tiêu diêu tự tại sống một đời bình yên.
 
– Theo Như Nguyễn –

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *