Có người ngư dân nọ, trong một lần gặp tai nạn trên biển, đã trôi dạt đến một hòn đảo nhỏ. Đó là hòn đảo hoang không một bóng người. Ở đó thân cô thế cô, trải qua bao vất vả, cuối cùng ông cũng dựng được một cái lều nhỏ có thể che mưa tránh gió.
Thế nhưng ngay khi người này chuẩn bị chợp mắt đi ngủ, bỗng nhiên cái lều nhỏ bốc cháy, mọi thứ tốn bao nhiêu công xây dựng đều bị thiêu cháy rụi trong chớp mắt. Vừa bất lực vừa tuyệt vọng, ông không biết phải làm gì tiếp theo, đành ngồi ôm mặt khóc. Bỗng nhiên, phía ngoài khơi xa xa có một chiếc thuyền đang tiến về phía hoang đảo nhỏ.
Hóa ra, chính trận hỏa hoạn đã thu hút sự chú ý của thuyền phu. Thuyền phu cho đó là tín hiệu cấp cứu nên vội lái thuyền về hướng đám cháy. Không ai ngờ rằng, trận hỏa hoạn tưởng chừng như thiêu rụi đường sống của ngư dân nọ lại mở ra cơ hội cứu sống anh ta, đưa anh ta trở về ngôi nhà thực sự của mình. Trong vận rủi có cái may, từ trong tột cùng nỗi tuyệt vọng, một hy vọng mới đang được thắp sáng.
Thất bại không đại biểu cho kết quả cuối cùng.
Mọi thứ trong cuộc sống này đều có 2 mặt. Nhưng chúng ta lại thường chỉ nhìn vào duy nhất một mặt mình muốn nhìn và phủ nhận mặt còn lại. Thất bại không phải thứ đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là nhụt chí, mất hết dũng khí để vượt qua thất bại.
Nhìn vào nhân sinh, ngẫm thất bại bao giờ cũng đến trước và dày đặc hơn thành công. Chỉ cần bạn luôn có một cái nhìn tích cực, sâu sắc, bạn sẽ thấy rằng con đường thành công không bao giờ trải bước bằng hoa hồng. Những viên gạch đi đến thành công, có lẽ, đều mang tên “thất bại”.
– Theo Hoa Chanh –