Một người nếu muốn được tôn trọng, đừng chỉ biết tốt bụng, phải có giới hạn và nguyên tắc của bản thân; muốn được yêu thương, đừng chỉ biết hi sinh, còn phải biết mưu cầu sự đồng đẳng; muốn theo đuổi sự bền lâu, đừng mù quáng, phải sống thật rõ ràng; muốn theo đuổi sự hoàn hảo, phải học cách kiên trì, không thỏa hiệp.
Không ai là cảng tránh gió cả đời cho bạn được cả, chỉ có bạn mới là chốn nương tựa vĩnh cửu của mình. Nếu bạn khóc vì bỏ lỡ ánh mặt trời, vậy thì bạn cũng sẽ bỏ lỡ mất những vì sao.
Nhà văn người Đài Loan, Tam Mao trong tác phẩm “Đạo thảo nhân thủ kí” đã kể lại khoảng thời gian mình đi du học. Trước khi ra nước ngoài, ba mẹ cô dặn cô rằng ở ngoài thì phải biết nhẫn, hòa đồng với mọi người, tránh để xảy ra xung đột với mọi người.
Ban đầu, Tam Mao quả thực đã làm như ba mẹ nói. Cô đối xử với mọi người rất khiêm tốn, chan hòa, bạn cùng phòng có việc gì cô đều chủ động giúp đỡ, thậm chí còn chủ động nhận công việc dọn dẹp vệ sinh trong phòng. Nhưng tất cả những gì cô bỏ ra lại không hề đổi lại được sự đối đãi tử tế mà cô nên có, ngược lại còn khiến các bạn được nước lấn tới. Bao nhiêu việc nặng nhọc cũng để Tam Mao làm hết, nói chuyện với cô cũng dùng giọng điệu chẳng khác nào ra lệnh, đơn giản vì họ nghĩ đó là lẽ dĩ nhiên.
Đối mặt với sự quá đáng của bạn cùng phòng, Tam Mao quyết định không nhịn nữa, cô thể hiện thái độ ra mặt. Không ngờ, thái độ của các bạn với cô lại thay đổi 180 độ, mượn đồ của cô sẽ nhanh chóng trả lại, đi ăn cũng sẽ mua giúp cô một phần…
Cuộc sống du học của Tam Mao cũng trở nên dễ thở và thoải mái hơn trước rất nhiều.
Chúng ta trong quá trình hòa hợp với người khác thường có xu hướng làm tủi thân chính mình để làm hài lòng người khác, mà không biết rằng, sự tử tế ấy chưa chắc đã được người ta cảm kích.
Thực ra có nhiều khi, sự lương thiện mù quáng, lương thiện không có giới hạn hay sự sắc sảo ở trong đó sẽ chỉ khiến bạn trở thành một người thật thà dễ bị ức hiếp. Không phải ai cũng xứng đáng để bạn dịu dàng, cũng không phải chuyện gì cũng đáng để bạn bao dung rộng lượng.
Vì vậy, cái gì cần thể hiện ra, cần có ranh giới rõ ràng thì hãy nói ra, tuyệt đối đừng để sự tử tế của mình trở thành sự ngốc nghếch trong mắt người khác. Biết cách làm một người tốt bụng nhưng có cái “độ”, những gì bạn bỏ ra mới không bị phụ lòng.
Con người qua lại với nhau vốn dĩ là hai chữ “tương hỗ”, nhưng lại luôn tồn tại những người tự làm mình tủi thân chỉ vì muốn níu kéo những mối quan hệ mà nhiều khi vốn chỉ là lợi ích chứ không có cái tình ở trong đó. Bạn hạ mình vì niềm vui của người khác, đáng tiếc là người ta chưa chắc đã cảm kích bạn!
Dale Carnegie từng nói: “Thời gian chúng ta sống ở đời chỉ vài chục năm, nhưng chúng ta lại có thói quen lãng phí nhiều thời gian để lo lắng về những điều nhỏ nhặt sớm sẽ bị lãng quên chỉ trong vài năm, vậy chẳng phải là rất đáng tiếc ư!”
Năm tháng không được tạo nên thông qua việc nhìn lại quá khứ, mà là ngẩng cao đầu rồi từng bước từng bước tạo ra. Có lẽ bạn của hiện tại đang ở trong một hoàn cảnh rất khó khăn, nó khó khăn tới nỗi bạn nghĩ rằng mình không thể chịu được, nhưng bạn cần phải tin vào chính mình, bởi không có gì là không thể chiến thắng cả.
Sinh mệnh vội vã, chi bằng dành thời gian cho chính mình, bình thản, nhìn thoáng ra một chút, dọn dẹp những sự tức giận, cảm xúc không vui, sự đẹp đẽ rồi sẽ tìm tới bạn.
Tôi rất thích câu nói như này: “Đừng ngừng chạy, đừng hồi tưởng về con đường đã đi qua, quá khứ là thứ không thể vãn hồi, thứ đáng để mong chờ là con đường phía trước.”
Ai cũng đều có một khoảng trời của riêng mình, chỉ khi không ngừng chạy, bạn mới nắm được vận mệnh của mình trong tay.
Những tháng ngày sau này, mong bạn trang bị cho mình một thái độ sống tích cực, kiên trì theo đuổi những điều tốt đẹp mà bản thân mong muốn.
Mong bạn không sợ hãi trước “lễ rửa tội” của năm tháng, trở nên tự tin hơn, độc lập hơn, vui vẻ và tích cực hơn.
– Theo Như Quỳnh –