Người duy nhất đánh giá bạn là tiếng nói trong đầu bạn – và điều đó thật lãng phí thời gian.
Năm 32 tuổi, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Chỉ 48 giờ sau, tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật khó quên trong đời.
Trong vài ngày đen tối và cô đơn, tôi nghĩ đây có thể là dấu chấm hết cho quãng đời thanh xuân của mình. Đó là khoảng thời gian buồn bã, nhưng tôi cũng rất biết ơn vì nó đã khiến tôi có một cái nhìn sâu sắc đáng kinh ngạc rằng:
Tại sao chúng ta dành quá nhiều thời gian để dự đoán sự đánh giá từ người khác, rồi sau đó điều chỉnh hành vi của mình để tìm kiếm sự công nhận từ họ? Nó không có ý nghĩa gì cả.
Phần tồi tệ nhất ở đây là gì? Đó là ở tuổi 40, bạn sẽ khám phá ra một thực tế phũ phàng rằng: Mọi người đều quá bận rộn với những vấn đề của riêng mình, họ thậm chí còn chẳng có thời gian dù chỉ là một nano giây để đánh giá bạn. Khi bạn nhận ra được điều này, cảm xúc duy nhất còn lại trong bạn chỉ có hai chữ – hối tiếc, cảm xúc thực sự duy nhất do bạn tự tạo ra và hoàn toàn có thể ngăn ngừa được.
Hãy luôn ghi nhớ một điều rằng: Bạn được sinh ra toàn vẹn. Bạn không cần bất kỳ ai khác công nhận mình. Bạn là một tác phẩm nghệ thuật chưa hoàn thành được thiết kế không bao giờ hoàn thiện, và đó là điều khiến bạn trở nên hoàn hảo đến mức tuyệt đối.
Hãy đi ngủ vào buổi tối và thức dậy vào buổi sáng với một công việc không bao giờ có thể giao được cho người khác – không phải cho mẹ, bố hay một số người quan trọng khác – và công việc đó là yêu bản thân.
Nếu không phải bạn, thì là ai?
– Theo Alexx –