Tiểu thuyết gia người Anh Maugham từng nói:
“Vì thời gian là thứ không thể thay đổi được nên nó được xem là của cải quý giá nhất trên đời. Lãng phí thời gian là cách tiêu xài vô nghĩa nhất của con người.”
Khi chúng ta buồn chán, khi chúng ta lười biếng, khi chúng ta vùi đầu vào những cuộc vui, khi chúng ta năm lần bảy lượt trì hoãn,… thời gian đã vội vàng trôi đi như dòng nước chảy.
Đừng đợi đến tuổi trung niên mới hối hận, lúc đó bạn có ăn năn cũng chẳng có ích gì.
Có một chủ đề mà nhiều người thường thắc mắc đó là: “Làm sao để không lãng phí khoảng thời gian hoàng kim từ 20 đến 30 tuổi?”
Từ 20 đến 30 tuổi: Đây là độ tuổi chuyển tiếp từ thân phận sinh viên sang người trưởng thành, đặt nền móng cho cuộc sống tương lai, quyết định về địa vị xã hội tương lai của bạn… Thế nên, nó có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Nhiều sinh viên khi bước vào đại học, được tự do không người quản lí, nên chỉ dành thời gian lao đầu vào chơi game, luyện phim ảnh, học hành lơ là, tốt nghiệp với tấm bằng trung bình, để rồi khi bước chân vào xã hội mới hối hận. Công việc muốn làm không xin được, công việc đang làm thì lương thấp.
Ai cũng nói: “Nếu có thể quay lại quá khứ, sẽ không dám lãng phí nhiều thời gian như thế nữa.”
Nhưng bản thân chúng ta khi đang hưởng thụ cuộc sống vui chơi không kỷ luật đó, đâu phải bạn không biết quy tắc “một đi không trở lại” của thời gian, chỉ là bạn đang phớt lờ nó mà thôi!
Xem thường thời gian, nhất định sẽ có ngày phải hối hận.
Ngày còn nhỏ, tôi có đọc một quyển sách, tác giả viết rằng:
“Cái quý giá nhất của con người là sinh mệnh, nhưng đời người chỉ có một lần.”
Từ bây giờ, đừng đắm chìm trong việc tận hưởng hay vui chơi nữa, đừng để cả đời chỉ có thể nhìn lại quá khứ và hối hận.
Bạn đừng để đến lúc bản thân thấy hối hận mới biết trân trọng thời gian, mà hãy hiểu rằng trân trọng thời gian chính là trân trọng cuộc sống.
– Theo Empathy –