Gửi chính mình thân mến, xin đừng làm khó bản thân, đừng bỏ bữa, đừng khóc lóc, đừng tự khép lòng mình lại, đừng trở nên u uất. Chỉ có kẻ ngốc mới làm mấy chuyện đó.
Này chính mình thân mến, hãy thông minh lên một chút, đừng hỏi mọi người xung quanh những câu ngốc nghếch nữa, vô vị lắm.
Đời người là một tập hợp của các loại ký ức, có đủ thứ cay đắng ngọt bùi nếm mãi không hết. Chỉ cần bạn có mục tiêu, những người và vật ồn ào xung quanh sẽ không kìm nổi bước chân bạn. Lòng không gánh nặng, đứng ngồi đều ung dung. Một con người ưu nhã, là người biết tập cho mình cách nhìn đời nhân đức hơn, cũng luyện trái tim mình ấm áp hơn. Dung mạo là trời sinh, phù hoa là chuyện của thế giới này, chỉ có ánh dương trong tim mới là cái đẹp vĩnh hằng.
Mỗi ngày khi đêm đã về khuya, tôi đều tự hỏi không biết giờ này có bao nhiêu người hãy còn thức? Họ đang nghĩ gì nhỉ? Có lẽ, trong lòng mỗi con người đều có một câu chuyện không cách nào kể ra, thế là đành giữ nó trong tim, đợi đêm về tự kể cho chính mình nghe. Thực ra, rất nhiều câu chuyện vốn không cần kể cho tất cả mọi người, cứ coi như ấy là một đoạn hồi ức, có thể buồn thương nhưng cũng rất đẹp đẽ. Con người, rồi cũng phải tỉnh lại thôi.
Đời người vốn nên là một con sông. Lúc bắt đầu chỉ là dòng nước nhỏ róc rách, bị núi non chật hẹp ràng buộc. Đến một lúc nào đó đủ lớn sẽ mãnh liệt ào ào chảy, thoát ra khỏi những bờ đá, buông mình thành dòng thác. Rồi dần dần, dòng chảy rộng ra, chảy dài mãi không còn thấy rõ điểm cuối, khi ấy mặt sông cũng trở nên bình lặng hơn. Cuối cùng, tự nhiên hòa vào biển lớn, hoàn toàn tan biến giữa biển khơi.
Một cơn gió nhẹ, một làn hương xa, cha mẹ dạy dỗ, bè bạn quan tâm, người lạ tốt bụng… tất cả những ngẫu nhiên và tất nhiên trong đời đều xứng để cảm kích. Bạn phải biết ơn những thứ như thế, biết ơn vì nhận được những điều ấy, thì mới biết cuộc đời này dịu dàng với mình thế nào, mới biết sống trên đời là hạnh phúc biết bao.
Hãy cười nhiều một chút, để buồn đau cách trái tim bạn xa một chút, vẫy hạnh phúc tới gần hơn. Bởi vì xem nhẹ, cho nên vui vẻ; bởi miệng mỉm cười, nên lòng ấm áp. Có những lúc, chỉ cần ngắm một bức tranh cây già nở hoa cũng đủ khiến trái tim mỉm cười.
Hành sự ngay thẳng, không làm chuyện khuất tất, lòng bạn sẽ an ổn. Cho dù không giàu có, không quyền không thế, chúng ta vẫn sẽ có được niềm hạnh phúc bình yên mà không phải ai cũng cảm nhận được. Hạnh phúc giản dị của những người bình thường, mới là thứ hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng.
Khi chúng ta còn nhỏ, hạnh phúc là một thứ gì đó, có được là sẽ hạnh phúc. Sau khi lớn lên rồi, hạnh phúc là một mục tiêu, đạt đến là sẽ hạnh phúc. Đến lúc trưởng thành, bạn sẽ phát hiện hạnh phúc là một cách suy nghĩ, cách cảm nhận, hiểu được thì sẽ hạnh phúc.
Thế giới này có bảy tỷ người, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người có một cuộc đời riêng, chỉ mong dù cuộc sống của chúng ta có hình dạng như thế nào, thì trong lòng mỗi chúng ta đều an yên hạnh phúc. Trái đất này, vốn nên tốt đẹp.
– Theo Phương Anh –