TÂM tỏ tường, THỨC tỉnh táo, con người ta thật sự có thể TỈNH THỨC, đạt đến CHÂN TÂM

Người xưa coi thế gian chỉ là một ý niệm. Người ta coi có hai chu trình chính của con người. Một là chu trình Tâm, tức là thấy rõ cái bên trong, cảm nhận thế gian bên trong mình. Thứ hai là Thức, tức là thấy rõ cái bên ngoài

Thấy rõ cái bên trong gọi là Tâm. Tâm rất khác với Cảm. Tâm mà sa sút thì thành Cảm. Thức mà sa sút thì thành Ý. Muốn Thức, muốn tỉnh táo, đừng sa vào Ý. Ý rất cụ thể, trong khi Thức thì sao? Vừa nhìn một việc đã biết ngay tốt xấu trong lòng, đấy là Thức. Cái Thức này không có lời, không cần ngôn từ diễn tả, trực giác người ta đã thấy thế rồi. Nhưng đến lúc nó biến thành Ý, mọi chuyện bắt đầu tệ hại đi. Chẳng hạn như Ý: “Ờ, thằng này có đẹp trai không nhỉ!?”, “Ờ, thằng này trông có khi cũng được đấy nhỉ!?”. Tâm cũng vậy. Tâm ban đầu rất thuần khiết và trong sáng. Tâm là từ bên trong, nảy phát ra, như bông hoa. Nhưng đến lúc bắt đầu sa thành Cảm thì ngày càng vụn vặt, ngày càng sai lệch, ngày càng biến dạng. Tâm biến thành Cảm, Thức biến thành Ý

Tâm là một thế giới bên trong. Hãy tưởng tượng, “Tôi” là một chủ thể, khi một đối tượng bên ngoài Tôi xuất hiện, điều gì xảy ra? Nếu như Tôi nhìn người này, Thức sẽ soi sáng họ. Nếu người này chạm vào Tôi, Tâm Tôi sẽ bắt đầu nảy sinh. Tâm nảy sinh khi tiếp xúc với bên ngoài. Thức nảy sinh để soi sáng bên ngoài

Con người giống như một căn nhà. Tất cả những thứ bên ngoài nó đi theo chu trình vào trong – ra ngoài, vào trong – ra ngoài. Con người tác động vào Tâm nhau, và con người nhận-thức về nhau. Bạn hiểu chu trình này không? Một chu trình đi vào: Khi một người xuất hiện trước mặt ta, ta dùng Thức nhìn họ. Và khi họ tác động vào ta, Tâm ta nảy sinh. Thức hướng ra ngoài, giống như ngọn hải đăng, Tâm là thứ bên trong bị tác động vào. Bạn hiểu chu trình này chứ? Tâm Thức luôn luôn như thế.
Tâm có thể nối đến Thức, Thức có thể nối đến Tâm. Đó là hai thứ rất thuần khiết của con người. Thức phát triển lên một mức thì biến thành Trí, Tâm phát triển lên một mức thì biến thành những hạt giống tốt đẹp, chúng ta có thể gọi là Từ bi, nó biến thành Thiện
.

Trong tất cả những cuộc sống nhân gian bình thường, trong cuộc sống hàng ngày, trong đời sống xã hội, người ta có xu hướng bị xô lệch về các mối quan hệ

Chúng ta thấy trong một mối quan hệ nhất định, chúng ta không thể nào vượt qua được tâm cảm ấy. Khi bố mẹ đẻ chúng ta ra, chúng ta không thể vượt ra nổi một mối quan hệ, chúng ta luôn luôn sùng bái và sợ hãi cha mẹ

Trong mối quan hệ anh em, chúng ta không thể vượt ra khỏi nỗi khó chịu về tài sản. Tâm Thức của chúng ta luôn luôn chạy vòng quanh những câu chuyện như thế. Chúng ta luôn chạy quanh những áp lực đó. Với người ngoài, chúng ta cứ luôn luôn sợ hãi và tư duy về xấu đẹp. Chúng ta tự tin và tự tôn một cách kì quặc như thế

Thực ra chúng ta sống một cuộc đời rất kì quặc. Mọi người gần như phát điên với nhau. Tâm Thức của chúng ta bị rối loạn, bắt đầu nó biến thành Ý định, nó biến thành Cảm xúc, Cảm giác. Và chúng ta chỉ còn sống trong những cảm xúc, chúng ta bị dằn vặt bởi những cảm xúc, chúng ta bị dằn vặt bởi những ý định. Chúng ta bị dằn vặt bởi sự dang dở của ý định và cảm xúc. Chúng ta không bao giờ thấy được Thức của mình, không bao giờ hiểu được Tâm của mình. Chúng ta không còn khả năng ấy nữa
.

Trò kì quặc là một sát na, một khoảnh khắc và một mấu chốt, một khoảng trống cho phép chúng ta ở trong căn nhà của mình – con người ở trong căn nhà thân xác này – tương tác với bên ngoài. Vào một khoảnh khắc người ta thực hiện trò kì quặc, vào một khoảnh khắc thân xác được đưa đẩy để tương tác với thế giới bên ngoài theo một cách kì quặc, bỗng nhiên nó có một thời gian để Thức tỉnh, và để Tâm bắt đầu tỏ

Tâm bắt đầu tỏ tường rồi, Thức bắt đầu tỉnh táo rồi, con người ta thật sự có thể Tỉnh Thức, thật sự có thể đạt đến Chân Tâm. Bằng một khoảnh khắc thế thôi, bắt đầu nó thoát ra khỏi những điều đấy, nó đạt được một sự trong sáng của chính mình. Một khoảnh khắc nó trở nên đẹp, trở nên sạch, trở nên trong, trở nên sáng. Nó đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc đấy, bạn sẽ thấy nếu bạn đã thực hiện các trò kì quặc với người thân. Bạn đã bao giờ thực hiện chưa?

Kể cả khi người ta biết trước, bạn vẫn có thể thực hành. Trò kì quặc tuyệt vời ở chỗ kể cả khi người ta biết rồi, nó vẫn hiệu quả, bởi vì không ai có thể chống được trò kì quặc. Trò kì quặc tháo dỡ những cách nghĩ của đời thường. Chỉ có duy nhất một loại người không thể bị trò kì quặc tác động, đấy chính là những người đã Tỉnh Thức, những người đã Tỏ Tâm

Nếu bạn đã thực hiện trò kì quặc, sẽ có rất nhiều điều thay đổi. Những nỗi đau, sự tự ti, những hờn trách, sự ghen tuông… tất cả sẽ lùi bước. Ở trong Tâm Trí bạn sẽ có một khoảng sáng. Những con người ngoài kia chỉ tồn tại trong Tâm Thức chúng ta, họ không tác động đến chúng ta bằng ý định, cảm xúc nữa. Chúng ta không có ý gì với họ, họ không có ý gì với chúng ta nổi nữa. Chúng ta không có cảm xúc với họ, họ không thể có cảm xúc với chúng ta nổi nữa. Không có Tình – không có mê. Không có Tình, không có mê – nhất định người ta sẽ tỉnh táo

Trò kì quặc là để phá tan không gian của bến mê, phá tan cái chữ Tình ấy trong một khoảnh khắc đó, vì mọi thứ là một vai diễn. Nhấn mạnh điều này, chỉ khi chúng ta đồng nhất lại trạng thái vai diễn, chúng ta kì quặc để chúng ta phá vỡ, chúng ta gỡ những trật tự của đời sống ra khỏi bản thân nó bằng cách thức của chính nó, bằng cách sao chép lại một cách chủ động những trò chơi, những vai diễn của nó, chúng ta bắt đầu rút từng mảnh ghép ra một. Khi chúng ta rút một mảnh ghép, toàn bộ bức tường Bến Mê chắn trước chúng ta để nhìn ra Vũ trụ của chính mình sụp đổ.
Con người muốn hòa nhập với Vũ trụ, phải nhìn thấy trước đã. Nhưng Bến mê xây một bức tường trước mặt: Cái Tôi, làm thành một lớp vỏ bọc. Phá vỡ nó chính là trò kì quặc, luôn luôn là trò kì quặc. Trò kì quặc luôn luôn để tháo gỡ mọi thứ. Có rất nhiều trò kì quặc, nhưng dù là trò kì quặc nào cũng phải nhắm vào các mối quan hệ…
.

/ Trích sách KÌ QUẶC ĐỂ TỰ TIN – OOPSY

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *