Chúng ta làm việc vất vả cả tuần và mong ngóng cuối tuần đến thật mau. Nhưng khi công việc không đem lại hứng thú cho chúng ta nữa, chúng ta lại lao đầu vào làm việc như điên để quên đi những căng thẳng do chính nó mang lại. Và thường thì chúng ta luôn cảm thấy mệt mỏi hơn vào quãng thời gian nghỉ ngơi thay vì những ngày trong tuần.
Là một thế hệ có nhiều tự do, cơ hội và bình đẳng, chúng ta có nhiều sự lựa chọn cho mọi thứ hơn bao giờ hết. Chúng ta không cần ra ngoài mua đồ ăn, chúng ta không cần đến các trung tâm thương mại, chúng ta cũng chẳng phải đến các nhà sách… chúng ta chỉ việc ngồi đó chọn lựa, và người ta sẽ mang đến cho chúng ta.
Thế nhưng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta xuất hiện trên internet nhiều như thế nào. Chúng ta có thể tìm được mọi thứ trên đó. Bé như con kiến hay to như con voi, không thiếu bất cứ thứ gì. Bỗng nhiên, chúng ta hình thành tư duy so sánh bản thân mình với những thứ chúng ta thấy được trên internet lúc nào không hay.
Tất cả chúng ta đều xem cùng một chương trình TV, cùng một xu hướng giải trí nhờ các phương tiện truyền thông. Tại cùng một thời điểm, những gì chúng ta xem cũng là những gì người khác biết đến. Chúng ta đang bị tấn công bởi hàng loạt phát pháo, là những bức ảnh, những thông tin về những người nổi tiếng, thành công, giàu có, xinh đẹp và hạnh phúc. Ngay cả việc họ mặc quần áo ngủ ra đường cũng đẹp hơn chúng ta ăn diện. Hôm nay họ mua gì, ăn gì, đi chơi ở đâu cũng trở thành đề tài bàn tán xôn xao của rất nhiều người.
Vì phải tiếp xúc với quá nhiều những thông tin và hình ảnh như thế mỗi ngày, chúng ta đã tự đặt ra chuẩn mực mới cho bản thân. Chỉ chia sẻ những bức ảnh khi nó đã được chỉnh sửa lung linh, như một bức hình chụp cho tạp chí. Những đoạn video phải được chau chuốt đẹp đẽ như một bộ phim tình cảm lãng mạn của Hollywood. Sau tất cả, chúng ta có nhan sắc, có một cuộc sống mãn nguyện, những thành công nhất định và hạnh phúc ngập tràn, nhưng có vẻ như đó không phải con người thật sự của chúng ta, phải không?
Chúng ta bắt đầu quan tâm nhiều hơn về việc người khác nghĩ chúng ta như thế nào. Chúng ta nhận làm một công việc không phải vì chúng ta yêu thích nó mà đơn giản chúng ta biết chắc, người khác sẽ thấy chúng ta thật “nice” khi làm nó. Chúng ta quên mất việc chúng ta đã từng thực sự muốn những gì, điều gì mới khiến chúng ta hạnh phúc thay vì những chuyện phải làm thế nào để nhận được nhiều lời khen ngợi hơn, được người khác chấp nhận chúng ta hơn.
Chúng ta làm việc này việc kia, thể hiện sự chăm chỉ quá mức của bản thân để đổi lấy những lời khen ngợi sáo rỗng và vô nghĩa. Họ nói rằng chúng ta đã làm tốt đấy, xong rồi thôi. Họ chẳng biết chúng ta là ai, chúng ta đã nỗ lực hết mình vì điều gì.
Mỗi sáng chúng ta soi gương và thấy rằng: tóc chúng ta không đủ bóng mượt, có quá nhiều mỡ ở đùi và bụng, chúng ta sẽ chẳng thể nào có được những bức ảnh đẹp trên bãi biển. Quần áo của chúng ta quá ít hoặc quá nhiều nhưng vẫn không đủ dễ thương. Chiếc xe theo chúng ta mỗi ngày đã trở nên cũ kỹ. Chúng ta cần phải làm móng tay, đi mua thêm vài bộ quần áo mới, đến các spa chăm sóc sắc đẹp… Chưa bao giờ chúng ta tự nhủ với mình, chúng ta hài lòng với hình dáng này, cách ăn mặc này, đi chiếc xe này. Chúng ta không thấy hạnh phúc với những gì chúng ta đã có, chúng ta luôn nhìn người khác và ao ước nhiều hơn.
Chúng ta quên mất cách yêu thương chính mình.
Không yêu chính mình dẫn đến việc chúng ta luôn nghĩ mình không đủ tốt để người khác yêu thương. Và thế rồi chúng ta hẹn hò nhầm người, chúng ta cảm thấy không an toàn, không chắc chắn về việc liệu họ có thực sự muốn ở bên chúng ta, quan tâm chúng ta hay không. Chỉ có cách chúng ta phải thay đổi chính con người mình, chúng ta mới tìm lại được niềm tin nơi người khác.
Chúng ta phải nhìn nhận lại là chúng ta đang dành quá nhiều thời gian cho những điều vô nghĩa. Chúng ta nên tập trung vào những thứ thực sự quan trọng: gia đình, sức khoẻ, tình bạn, niềm đam mê của chúng ta… và tình yêu.
Hãy thay đổi thói quen đọc về cuộc sống như mơ của người khác. Hãy quên đi việc họ sống như thế nào mà tập trung vào việc chúng ta đang sống như thế nào. Hãy dành thời gian đọc một cuốn sách, viết nhật ký, ra ngoài chơi hoặc tham gia các lớp yoga…
Nếu chúng ta muốn, chúng ta sẽ làm được. Để cuộc đời người khác chặn ngang cuộc đời chúng ta chưa bao giờ là một điều tốt đẹp. Dù chúng ta có tất cả mọi thứ, một công việc tốt, một tình yêu đẹp, cuộc sống yên bình, chúng ta vẫn luôn cảm thấy thế là chưa đủ. Chúng ta cứ nghĩ về những người khác để rồi không nhìn ra được hạnh phúc của chính mình.
“Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đeo giày.”
– Theo Ngọc Vũ –