Có người nói, câu ngôn tình gây đầu độc nhất chính là: “Ta nuôi ngươi.”
Thời trẻ, ai cũng thấy nó là lời thề đẹp đẽ, đáng mong đợi cả đời.
Nhưng sống nửa đời, bạn sẽ nhận ra không ai đảm bảo là bến cảng an toàn cho mình, bạn phải tự học cách cầm ô để không bị cơn mưa xối xả làm ướt.
Trong bộ phim “Nửa đời trước của tôi”, nữ chính tin tưởng lời hứa của chồng nên đã từ bỏ hoàn toàn công việc của mình, yên tâm trở thành người vợ đảm đang, ở nhà nội trợ.
Nhưng khi cuộc hôn nhân thay đổi, chồng cô đệ đơn ly hôn, chẳng để lại cho cô thứ gì ngoài vết thương lòng.
Trong “Ba mươi chưa phải là hết” lại khác, màn đối đáp bảo muốn ly hôn của Cố Giai với người chồng ngoại tình đã khiến bao khán giả phải vỗ tay tán thưởng.
Nếu bạn tự mình bó hẹp hai chân, chỉ nhớ đi loanh quanh người khác, dần dần con người ban đầu của bạn cũng sẽ biến mất.
Đừng sợ hãi, cái nắng thiêu đốt buổi trưa có là gì, cơn mưa bất chợt trong đêm bạn cũng đã từng trải. Vậy đừng quản phía trước có bao nhiêu khó khăn, hãy chiến đấu hết mình vì những gì bạn muốn, bạn sẽ biết phong cảnh khi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống có bao nhiêu đẹp.
Trên đường đời, thứ có thể mong đợi là người đi cùng mình, thứ không thể mong đợi là người khác sẽ kéo bạn theo. Bởi vì thời gian càng dài, cả hai lại càng mệt mỏi.
Nếu một ngày đôi bàn tay nắm giữ bạn đột ngột rút lui, không có gì đảm bảo rằng bạn sẽ không ngã xuống đất như một đứa trẻ mới biết đi.
Đường chỉ ổn định nếu bạn tự mình bước, muốn có tiền phải tự mình kiếm.
Mong rằng những năm tháng sau này, bạn có thể trở thành một người phụ nữ độc lập, dù không có ai cũng vẫn đủ khả năng tỏa sáng.
– Theo Cẩm Thi –