01. Khổ là màu nền của cuộc sống
Phật nói: “chúng sinh đều khổ”. Cuộc sống có 5 vị: đắng, mặn, ngọt, chua, cay. Đắng là vị không thể tránh trong cuộc sống. “Cuộc sống này khổ, nhưng chúng ta có thể đổi khổ đau lấy hạnh phúc”. Nỗ lực chính là quá trình để trao đổi, mặc dù trong quá trình đó, chúng ta cảm thấy vô cùng gian khổ.
Khổ là con đường bắt buộc phải trải qua trong cuộc đời. Cuộc đời chính là quá trình “tận hưởng” đau khổ và khó khăn. Quá trình đó đáng để chúng ta trải nghiệm và sở hữu.
Cuộc đời chính là một chuyến du lịch song hành với đau khổ. Không hề nhẹ nhàng như nhiều người vẫn tưởng tượng. Kể từ giây phút chúng ta ra đời, chúng ta chính thức bắt đầu bước trên con đường song hành với khổ đau và gian nan.
Dù bạn sinh ra trong môi trường như thế nào. Bạn đều phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trong cuộc đời. Đứng trước khó khăn, không ai là không phải rơi nước mắt. Không ai là không thể nhẹ nhàng vượt qua.
Trải qua càng nhiều, càng dễ phát hiện ra chân lý cuộc đời “càng sợ khổ, càng khổ”. Những người có tâm hồn phong phú, thực ra đều là những người không sợ khổ.
Sống là phải khổ. Khổ tận cam lai, khổ rồi mới biết thế nào là ngọt. Khổ rồi mới biết thế nào là trân trọng.
02. Khổ vì nỗ lực chỉ là tạm thời mà thôi
Cuộc đời chịu khổ muộn không bằng chịu khổ sớm. Nếu giờ bạn không khổ, sau này càng khổ hơn. Bạn nên nhớ rằng, khổ của hiện tại là phúc của tương lai.
Tăng Quốc Phiên từng nói: “Trăm kiểu sai lầm đều từ lười mà ra. Lười tức trì hoãn. Trì hoãn tức không nghiêm túc với bản thân. Khiến bản thân thiếu linh hoạt và nhạy cảm”.
Khổng Tử cũng từng nói: “Người mà không lo xa, ắt có mối họa gần”. Làm người, phải biết nhìn xa trông rộng. Tuyệt đối không được tham thú sự ổn định nhất thời. Để cái lười kiểm soát con tim.
Nỗ lực khổ, nhưng chỉ là khổ tạm thời. Người trẻ ngày nay không ít người không thể chịu khổ. Mới gặp chút khó khăn, trắc trở đã muốn từ bỏ.
Tại sao họ lại không thể kiên trì. Bởi trong suy nghĩ của họ, nỗ lực quá khổ. Nỗ lực cũng vậy mà không nỗ lực cũng thế. Vậy tại sao không để bản thân sống thoải mái một chút?
Có những cái khổ mà bạn nhất định phải chịu. Hôm nay không khổ luyện học hành, về già nhất định sẽ phải hối hận. Trẻ tham thú ổn định, không muốn nỗ lực, thiếu dinh dưỡng tinh thần, thiếu kỹ năng nắm bắt. Tương lai ắt phải chịu cảnh trống trải và nghèo hèn.
Nỗ lực, có thể khi đó sẽ cảm thấy khổ. Nhưng chỉ cần bước qua cửa ải đó. Bạn sẽ có tâm hồn phong phú và bản thân có giá trị hơn.
Nỗ lực và chịu khổ không bao giờ là uổng phí. Ông trời sẽ bù đắp cho bạn. Có thể khi ấy, bạn chưa có được những gì mà mình muốn. Nhưng một ngày nào đó, khi bạn gặp khó khăn, bạn sẽ thấy được những giá trị nỗ lực đã qua của mình.
Nỗ lực, chịu khổ bạn sẽ được tiến bộ về kỹ năng, mở rộng về tư duy, trưởng thành về tâm trí. Đây là những thứ có ý nghĩa quan trọng, không thể mua được bằng tiền. Chỉ có thể đánh đổi bằng sự nỗ lực và chịu khổ.
03. Tham thú an nhàn, ổn định, khổ cả đời
Tương truyền, Lão Tử từng gặp một cụ già hơn trăm tuổi. Cụ già đắc ý nói:
Tôi từ thời trẻ đến giờ, lúc nào cũng sống nhẹ nhàng, du thủ du thực. Những người bằng tuổi tôi, khổ cả đời, sớm đã thành người thiên cổ. Tôi không hiểu tại sao họ bận rộn, vất vả chỉ để đổi lấy cái kết ra đi sớm.
Lão Tử cầm một viên gạch và một hòn đá, đặt trước mặt cụ già rồi nói:
Nếu như chỉ có thể chọn một trong hai. Ông chọn gạch hay đá?
Cụ già chọn lấy viên gạch rồi chỉ vào hòn đá và nói:
Hòn đá này không có góc cạnh, lấy nó để làm gì?
Con người phải có mục tiêu và ước mơ. Ước mơ phải thông qua nỗ lực phấn đấu mới có thể hiện thực hóa. Giá trị của cuộc đời không ở độ dài ngắn. Mà là ở những việc bạn đã làm.
Thực ra, bản tính của con người đều là lười nhác, đều là chạy theo yên ổn và trốn tránh đau khổ. Chúng ta thường ngưỡng mộ thành tích, địa vị của người khác, kêu ca thế giới bất công. Thế nhưng, một người tham thú yên ổn, không bao giờ nỗ lực, lấy tư cách gì để kêu ca?
Rất nhiều cha mẹ, cả đời vất vả chỉ muốn tạo cho con cái một cái ổ yên ổn. Nhưng hãy nhớ rằng, ý nghĩa của cuộc sống không thể tạo ra từ sự yên ổn. Không có bất cứ năng lực nào sản sinh ra từ niềm vui hoan hỉ.
Năng lực được tạo ra trong gian khổ và trắc trở. Khi con cái quen với cuộc sống yên ổn. Chúng sẽ sợ thay đổi. Khi con cái không chịu được khổ, không chịu nỗ lực, hạt giống lười nhác từ từ nảy mầm trong tâm. Cuộc sống từ đó sẽ không thể khởi sắc.
Nỗ lực tất nhiên là khổ là khó chịu. Nhưng chỉ có như vậy mới có thể nâng cao năng lực bản thân, mới có thể tiến bộ. Nếu vì không thể chịu khổ mà từ chối nỗ lực. Vậy thì ắt sẽ bị xã hội đào thải. Cuộc sống tương lai vô cùng khó khăn.
Trẻ không vất vả, già càng gian nan. Cuộc đời không nỗ lực, khi bạn nhìn lại, bạn sẽ phát hiện ra rằng. Đáng tiếc nhất không phải là không có cơ hội. Mà là không nỗ lực, không chịu khó, chịu khổ.
Nỗi khổ, vất vả lúc trẻ không gọi là khổ. Gian nan lúc già mới là khổ. Còn trẻ, còn khỏe tuyệt đối không được sợ khổ. Không được tham thú yên ổn, hưởng lạc. Nếu không, đợi đến khi về già, muốn nỗ lực cũng không còn sức để nỗ lực.
Còn trẻ nên chủ động phấn đấu, chịu khổ. Hết khổ, hết gian nan mới cảm nhận được vị ngọt của cuộc sống. Trẻ không chịu vất vả, về già mới càng gian nan.
Đối với nhiều người mà nói, sở dĩ chưa thể thành công, không phải là do tư chất bình thường. Mà là do chưa đủ nỗ lực. Đừng để đến lúc tuổi già, sức yếu hai tay trống trải rồi mới hối hận “nếu như lúc đầu chịu khó, chịu khổ, nỗ lực thêm chút nữa thì đâu đến nỗi”.
Ở độ tuổi trẻ trung, sung sức, chịu khó, chịu khổ là điều tất nhiên và bắt buộc. Thế nhưng, những người trẻ như vậy đâu có nhiều.
Mặc dù, sau khi chịu khó, chịu khổ chưa chắc được nếm trái ngọt. Nỗ lực chưa chắc được thành công. Nhưng cuộc đời không nỗ lực càng mịt mờ hơn. Giống như một vũng nước chết.
Những cái khổ mà bạn phải chịu trong quá trình phấn đấu, nỗ lực không phải là cái khổ thực sự. Bạn cảm thấy khổ là bởi vì bạn chưa từng trải qua cảm giác đau khổ nếu không nỗ lực. Nếu như bạn có thể coi sự nỗ lực hiện tại là vị ngọt của cuộc sống sau này. Bạn sẽ thấy thực ra, cũng không khó nuốt lắm.
Không trải qua đông lạnh, sao thấy được hoa đào. Màu nền đậm nhất của thanh xuân là phấn đấu. Tinh thần đáng quý nhất là nỗ lực. Đừng an nhàn, yên ổn ở độ tuổi đáng phấn đấu. Càng yên ổn, càng lười biếng, càng dễ bỏ qua những cảnh đẹp nhất trong đời.
Không muốn khổ một đời thì phải khổ nhất thời. Gánh vách được gian nan thì mới xứng với ước mơ. Nhân lúc còn trẻ, hãy nỗ lực, đừng sợ khổ. Những người sợ khổ, luôn phải khổ cả đời.
– Theo Ngọc Thuỷ –