Người biết thế nào là hạnh phúc, tự biết thế nào là đủ

Có người cho rằng thứ đáng sợ nhất trên đời này là thất bại, thực ra không phải. Bởi lẽ, khi thất bại, chỉ cần bạn lấy lại tự tin, bạn hoàn toàn có thể đứng dậy lại một lần nữa.
 
Có người cho rằng, từ bỏ mới là đáng sợ nhất. Thực ra cũng không phải. Bởi lẽ, từ bỏ những thứ không đáng, có lẽ bạn sẽ tìm được những thứ tốt đẹp hơn.
 
Nói thẳng ra, trên đời này, thất bại và từ bỏ không hề đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những dục vọng (khát vọng, khát khao, mong muốn) bị méo mó.
 
Thực ra, dục vọng, từ này không hoàn toàn mang nghĩa tiêu cực, chỉ cần biết nắm được “cái độ” của nó là đủ.
 
Làm việc, khao khát thành công, đồng thời bỏ ra nỗ lực cho nó, dục vọng kiểu này, là tích cực.
 
Nhưng nếu vì không đạt được mục đích mà muốn dùng những cách không hay ho để đạt được nó, làm ra những chuyện lợi mình hại người, vậy thì cái dục vọng ấy lúc này lại mang nghĩa tiêu cực.
 
Khi dục vọng của một người không được thỏa mãn, rất nhiều chuyện không hay theo đó sẽ bị kéo theo xảy ra.
 
Đợi tới khi hối hận, tất cả đều đã muộn, sớm biết trước kết quả sẽ như này thì đã không làm vậy, nhưng đời người làm gì có cái gọi là “sớm biết trước như vậy”, chỉ có hối hận muộn màng mà thôi.
 
Có một câu chuyện như này:
 
Trong một lần tình cờ, khi đang làm việc trong rừng, A và B phát hiện ra một số vàng. Khi ấy hai người rất vui vẻ, bởi lẽ có được số vàng này, cả đời sẽ không còn phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc nữa.
 
Vì khi ấy đang là ban ngày, họ không tiện lấy vàng mang đi nên đã bàn bạc với nhau đợi tới tối rồi hãy lấy.
 
A bảo B đi mua gì đó để ăn trước, mình ở đây trông vàng, đợi tới tối muộn rồi sẽ cùng nhau mang vàng về, B nhanh chóng đồng ý.
 
Trên đường đi mua cơm, B nghĩ tới chuyện bỏ thuốc độc vào cơm, như vậy thì tất cả vàng đều sẽ là của mình; trong lúc đợi B về, A cũng đang nghĩ rằng sẽ dùng gậy đập vào đầu B, như vậy thì vàng sẽ là của mình tất.
 
Vốn dĩ đang là hai người bạn tốt của nhau, nhưng vì vàng bạc, vì lợi ích mà nảy sinh ra những ý đồ xấu xa.
 
B trên đường mang cơm về, A nhân B không phòng bị, một gậy đánh mạnh vào B.
 
Xong việc, A vui vẻ lấy cơm ra ăn trước, ăn được một nửa thì phát hiện mình bị hạ độc, lúc này thì chẳng còn ai cứu nổi ai nữa.
 
Nếu không vì vàng, có lẽ hai người họ đã không ra đi như vậy. Vàng lúc này không còn là vàng nữa, mà đã trở thành cái dục vọng méo mó, trở thành lòng tham trong lòng mỗi người.
 
Khi sự tham lam trong lòng một người trỗi dậy, lý trí của anh ta sẽ mất đi, một khi đánh mất lý trí, hậu quả sẽ rất khó lường.
 
Khách quan mà nói, cuộc đời của chúng ta vốn dĩ không khổ tới vậy, nhưng vì bị dục vọng trói chặt nên mới trở nên khổ sở.
 
Một người thực sự hạnh phúc tự nhiên là người không có quá nhiều dục vọng, bởi lẽ họ hiểu được một điều rằng, sống khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.
 
Người biết thế nào là hạnh phúc, tự biết thế nào là đủ.
 
– Theo Như Nguyễn –

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *