Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào là một câu chuyện tình yêu đẹp, buồn nhưng không bi thảm, một bản nhạc giao hưởng êm đềm của mùa thu làm gợi nhớ về quá khứ. Một tuổi thơ tươi đẹp hồn nhiên. Một hành trình nhẹ nhàng với điểm nhấn là ba người bạn tri kỷ gắn bó với nhau một cách tình cờ. Cuộc đời con người, hạnh phúc nhất là yêu và được yêu, may mắn nhất là có một tri kỷ và giàu có nhất là điều họ làm được trong cuộc sống. Nhờ sự sắp đặt của số phận mà thật tình cờ ba nhân vật của chúng ta đều là tâm giao suốt đời của nhau. Êm đềm và bình lặng như mặt nước. quá khứ, hiện tại và tương lai được đan xen một cách tài tình, pha lẫn một chút màu sắc bí ẩn của thế giới tâm linh. Bạn sẽ cảm thấy có nhiều chi tiết quá hư cấu và không cần thiết nhưng đó là phần không thế thiếu trong những câu chuyện của Takuji.
Cuộc sống này là vô số giao lộ giao nhau. Có những người sẽ mãi đi trên hai con đường song song với nhau chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào. Trong số những người đi ngang qua bạn trên giao lộ ấy, có mấy người ở lại và tạo cho bạn những hồi ức đẹp, khiến bạn mang theo nỗi khắc khoải nhớ mong khi người ấy ra đi. Chúng ta luôn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại người ấy nhưng trong một khoảnh khắc, ta chợt nghĩ, nếu gặp lại liệu chúng ta có chào hỏi nhau?
Quá khứ và hiện tại luôn đan xen và hiện diện trong cuộc sống của chúng ta. Tình đầu thường để lại ấn tượng khó phai. Một mối tình từ thời thơ bé. Khi 15 tuổi, anh, một cậu bé lập dị lần đầu mơ hồ biết yêu là như thế nào. Tình đầu dành hết cho cô. Sau 15 năm gặp lại, tình yêu ấy vẫn luôn tồn tại ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh. Họ gặp nhau nhưng anh không thể nhận ra cô. Mười lăm năm là một quãng thời gian đủ để cô bé ngày nào trưởng thành. Trong vô thức, tình cảm thuần khiết ấy vẫn hướng về cô, quá khứ mà anh vẫn day dứt. Anh luôn cảm thấy ở cô có điều gì rất quen thuộc nhưng cũng thật mờ ảo về cô bé trong anh suốt thời gian qua. Ngày anh nhận ra cô, họ chưa thể nói với nhau điều dấu kín để rồi khi cả bả người trùng phùng, lời yêu vừa kịp nói lúc chia ly.
Nụ hôn đầu vụng dại mà năm ấy cô trao cho anh khiến anh nhớ đến cô suốt mười lăm năm. “Tôi cũng thử hẹn hò với người con gái tôi thích thứ nhì, chỉ để thu được một bài học rằng không nên làm điều mình không quen làm. Tôi không hợp với thứ tình yêu phức tạp, Nói đúng hơn là tôi không thể. … Tôi không có thời gian để dang tay ôm hết cô này tới cô khác.” Vấn đề nằm ở bộ nhớ. Với anh chỉ cô thôi là quá đủ rồi.
“Chờ đợi là quyền của tớ. Cứ để tớ thích cậu”. Đến cuối cùng khi hai người có thể nói ra tình cảm của mình cũng là lúc họ phải chia xa. Và cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn. Những người xung quanh anh và cô đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình. Quy luật tuần hoàn của cuộc sống vẫn luôn vận hành thật tốt. Trong câu chuyện tình buồn này xuất hiện hình ảnh của một chú chó tên Trash. Nếu tò mò, bạn hãy chăm chú đọc cuốn sách này, Trash sẽ hiện diện ngày thôi. Tôi rất ấn tượng về nhân vật này. Chẳng khi nào tôi không khóc khi gặp những hoàn cảnh chia ly hoặc những nhân vật đáng thương. Tôi không hề thích đọc chuyện SE (Sad ending) là vì. Nỗi buồn ấy sẽ xâm lấn sang tôi khiến tôi không kìm được cảm xúc của mình. Trash làm tôi nhớ đến chú cún tôi đã từng nuôi. Không bị mù lòa do đục thủy tinh thể hay gãy chân và bị làm phẫu thuật thanh quản nhưng hai chú chó này lại giống nhau kỳ lạ. Chú luôn ngắm nhìn thế giới bằng đôi mắt long lanh hứng thú rồi quay sang nhìn tôi và sủa nhẹ như muốn bảo tôi đừng rời xa nó. Những con vật ngốc nghếch ấy luôn lo sợ chúng ta sẽ bỏ rơi chúng để rồi chỉ một cái gật đầu lại trở nên vui vẻ, an tâm. Một sự xúc động nhẹ trào dâng trong tôi. Thật tệ khi nỗi buồn lại bắt đầu dâng lên.
Sự chia ly luôn để lại một nỗi đau và khoảng trống trong tâm hồn mà bạn không thể nào lấp đầy. Cuộc đời bạn là những mảnh ghép được lấp đầy bới những người xung quanh bạn. Mất đi một mảnh ghép cũng khiến bạn day dứt khôn nguôi. Nói là anh mất đi cô cũng không phải. Cô chỉ đơn giản là đang ngủ, đang chìm sâu vào cõi mơ mà không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Anh vẫn đợi cô, vẫn tin tưởng mãnh liệt vào một ngày mai cô sẽ tỉnh dậy và họ sẽ được bên nhau.
Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào nghe như một lời nhắn nhủ thật buồn của một người đau khổ vì yêu, nhờ gió chuyển đến người trong quá khứ những điều còn chưa thể nói. Nhưng đừng để tựa sách đánh lừa bạn. Tin tôi đi, bạn sẽ khóc khi đọc xong cuốn sách này. Đừng cố ngăn dòng cảm xúc đang tuôn trào trong bạn. Ẩn chứa sau nỗi buồn đấy là một niềm tin mãnh liệt, niềm hy vọng về ngày hai người sẽ hạnh phúc bên nhau. Hãy mang theo câu chuyện đặc sắc này của Takuji Ichikawa đến một nơi thật yên tĩnh, gọi một tách cà phê, chậm rãi, từ từ nhâm nhi để cảm nhận.
– Review bởi Mỹ Linh –