Trên mạng xã hội có một câu hỏi như này: Trên thế gian này, rốt cuộc là có đường tắt hay không?
Có người trả lời như thế này:
Thực ra thì không có nhiều đường tắt để đi như vậy trên thế giới này đâu. Cho dù có nhiều thì dù ban đầu nó cũng sẽ rất dễ đi, nhưng bạn làm sao biết được, tương lai có cái hố nào đang đợi bạn lỡ chân tes xuống hay không?
Đường tắt thực sự là gì?
Đó là chầm chậm từng bước từng bước một, cứ từ từ.
Có một câu chuyện thú vị như sau:
Ngày xửa ngày xưa, có một người rất ngưỡng mộ thần tiễn Yang Youqi, hạ quyết tâm phải bái bằng được Yang Youqi làm thầy của mình, sau nhiều lần thỉnh cầu, Yang Youqi cuối cùng cũng đồng ý nhận anh ta làm đệ tử.
Yang Youqi đưa anh ta một cây kim nhỏ, bảo anh ta đặt nó ra phía xa, rồi hàng ngày luyện tập nhìn vào cây kim ấy. Vài ngày sau, anh học trò ngờ hoặc tìm tới Yang Youqi và hỏi: “Đệ tử tới đây là để học cung nghệ, ngày nào cũng nhìn kim, có thể nhìn ra được cái gì? Lúc nào đệ tử mới được học nghệ thực sự vậy?”
Yang Youqi nói: “Thứ mà ngươi đang làm mỗi ngày chính là đang học nghệ, về tiếp tục nhìn đi.”
Vài ngày sau, Yang Youqi dạy anh học trò thêm cách tăng sức mạnh cho cánh tay. Yang Youqi kêu anh học trò duỗi thẳng tay rồi sau đó đặt một hòn đá lên hai bàn tay, làm vậy quả thực rất khó. Anh học trò lại không thông: “Thầy ơi, đệ tử chỉ muốn học nghệ thôi, ngày ngày nâng đá như này có tác dụng gì?”
Cứ như vậy, anh học trò nản lòng, không muốn tiếp tục học nữa. Yang Youqi phát hiện ra anh học trò không có đủ sự kiên nhẫn, vì vậy đã để anh ta đi.
Sau này, anh học trò ấy lại bái một người khác làm thầy học nghệ bắn tên, nhưng vì lúc nào cũng vội vã, muốn nhanh nhanh chóng chóng học được nên cũng chẳng học được cái gì, mất công đi tìm không biết bao nhiêu thầy.
Bảo bạn mỗi ngày múa kiếm một trăm lần như một bài học cơ bản, vậy thì đừng hỏi liệu có đường tắt nào chỉ luyện 50 cái là đã có thể mang kiếm đi oanh tạc giang hồ được không.
Thay vì tìm kiếm đường tắt, chi bằng nghiêm túc, nhẫn nại đi tốt mỗi một con đường cơ bản nhất.
Trên mạng có người chia sẻ câu chuyện của mình rằng:
“Trong trí nhớ của tôi thì chỉ có kì thi vào cấp 3 là tôi cố gắng, sau dần trở nên lười biếng, muốn đi đường tắt cho nhanh… Chính vì vậy mới thành ra bộ dạng gay go của ngày hôm nay.
Nếu ngày xưa mẹ quản chặt tôi hơn một chút, không để tôi có ý nghĩ phải thành công nhanh nhanh chóng chóng, có lẽ tôi của hiện tại đã khác.”
Rất nhiều sự hối hận trong cuộc sống đều là vì bản thân của quá khứ không đủ nỗ lực, không đủ cố gắng, quyết tâm. Mọi ảo tưởng của quá khứ, đều sẽ thành những ổ gà của tương lai.
Vì vậy, bạn cần phải hiểu rằng: Làm bất cứ chuyện gì, cũng phải học cách chậm lại, cứ từ từ, học cách nhẫn nại, từng bước từng bước một. Một khi bắt đầu vội vàng, có suy nghĩ muốn đi đường tắt, vậy thì bạn đã thua rồi.
– Theo Linh Đan –