Khi là một đứa trẻ, những ước mơ của chúng ta dường như không có giới hạn, không có rào cản và cũng chẳng ấn chứa bất cứ nỗi sợ nào cả. Nhưng khi dần lớn lên, chúng ta hiểu được nhiều sự thực khắc nghiệt của cuộc sống. Chúng ta bắt đầu nhận ra những giấc mơ thuở nhỏ trở nên khó thực hiện hơn chúng ta nghĩ.
Đôi khi chúng ta lại tự tạo cho mình một rào cản tinh thần ngăn trở bản thân theo đuổi ước mơ, bởi chúng ta luôn mang trong mình sự sợ hãi và lo lắng. Nếu tôi thất bại thì sao? Nếu mọi thứ chệch hướng thì sao? Nếu tôi đánh mất bạn bè trên con đường này thì sao? Và sẽ ra sao nếu tôi trở nên cô đơn?
Những suy nghĩ tiêu cực đó hạn chế và khiến bạn thụt lùi theo những cách mà bạn chẳng thể tưởng tượng nổi.
Ví dụ, bạn lo sợ không biết công việc sẽ khó khăn ra sao, sẽ giải quyết vấn đề tâm lý như thế nào. Vậy là, bạn không dậy sớm để bắt đầu làm việc, kết quả, bạn đã tự giới hạn bản thân.
Bạn lo lắng không biết mọi thứ sẽ thế nào nếu bạn thất bại, nên thay vì cố gắng thoát khỏi vùng an toàn, bạn chọn ở yên một chỗ. Kết quả vẫn chỉ có một: Bạn đang tự giới hạn chính mình.
Nhưng bạn à, mỗi chúng ta chỉ sống một lần trên đời, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi. Bạn không thể biết lúc nào mình sẽ rời đi, thậm chí còn không biết ngày mai sẽ ra sao. Vậy bạn định tự giới hạn bản thân bao lâu nữa? Bạn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa đây?
Tôi không phải là người đã đạt tới cấp độ cuối cùng của thành công, cũng không phải là một “bậc thầy” trong lĩnh vực nào đó hay một triệu phú tự thân với câu chuyện vượt khó khăn đầy cảm hứng. Tôi chỉ là một người trẻ 23 tuổi đầy hoài bão và tham vọng với những ước mơ lớn lao.
Tôi chắc chắn đang ở trong một cuộc hành trình giống như bạn. Nhưng điều khác biệt là tôi hiện giờ nhận ra rằng cuộc sống không phải là thứ mà chúng ta có thể lãng phí và không trân trọng.
Tôi bắt đầu phá vỡ giới hạn, thách thức bản thân với nhiều việc khác nhau và không bao giờ lo sợ về kết quả. Tôi cũng bắt đầu theo đuổi những đam mê của mình mãnh liệt hơn. May mắn thay, việc đó đã tạo cơ hội để tôi được làm những gì tôi thích ở cấp độ cao hơn mà tôi thậm chí chưa từng nghĩ tới khi còn trẻ con.
Tôi đã thử thách bản thân và phá bỏ rào cản để đạt được những thành công nho nhỏ như vậy đấy. Còn bạn thì sao? Điều gì đang ngăn trở bạn?
Tôi từng nghe một câu chuyện như thế này. Có một chú chim đại bàng con rơi từ trên vách núi xuống, gặp một cậu bé tốt bụng đưa về nhà chăm sóc. Cậu bé làm ổ cho chim, cho chú ăn và lấy áo của chính mình sưởi ấm cho chú. Cậu bé và đại bàng từ đó lúc nào cũng như “hình với bóng”, không rời nhau nửa bước.
Nhưng cậu bé cũng không quên dạy đại bàng bay bởi nếu một con đại bàng mà không thể cất cánh thì khác nào con gà chui trong xó chuồng? Vậy là mỗi ngày, cậu bé làm mọi cách để giúp đại bàng con tập bay như dùng những con vật bắt được làm mồi nhử, cho đại bàng đứng trên miệng giỏ rồi kéo lên cao hay đưa nó lên đỉnh núi.
Dù người hàng xóm nói với cậu rằng đại bàng còn quá nhỏ, cần đợi lông của nó dày dặn hơn mới được nhưng cậu vẫn kiên trì. Cậu bé luôn miệng động viên và nói với đại bàng “Mày hãy đập cánh đi, hãy dang cánh ra, nếu không sẽ không bay được đâu”.
Đại bàng con khởi đầu quá trình tập bay với nỗi sợ cùng những cú ngã đầy đau đớn. Nhưng dưới sự khích lệ của cậu bé, nó ngày càng cố gắng và kiên trì hơn.
Thời gian cứ thế trôi đi, đại bàng con vốn chỉ bay được đoạn ngắn giờ đã có thể tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn. Nó lượn qua các đỉnh núi băng, bay xuyên qua rừng rậm, xà mình xuống các đồng cỏ hay thậm chí xuống suối bắt cá.
Giờ ngẫm lại, nếu ban đầu cậu bé không kiên nhẫn dạy đại bàng bay hay đại bàng không chịu tập bay, nó chắc chắn sẽ đánh mất bản năng của mình, cam chịu trở thành một con gà chỉ có thể quanh quẩn dưới mặt đất. Nếu nó không chịu cất cánh bay, nó đã không thể biết mình có thể bay cao, bay xa như thế nào, và sẽ sống với niềm tin sai lầm rằng mình mãi mãi chẳng thể bay.
Con người cũng vậy, nếu cứ mãi lo lắng và sợ hãi, không dám hành động thì chúng ta chẳng thể biết mình có thể làm được những gì. Mỗi ngày còn sống trên cõi đời này đối với chúng ta là một món quà quý giá và cũng là cơ hội để chúng ta thay đổi và đi đúng hướng.
Thời gian đã trôi qua thì không thể lấy lại được, nhưng hãy hành động ngay hôm nay với nguyên tắc “3 không” sau để sớm phá bỏ giới hạn và bứt phá:
1. Không còn rào cản
2. Không mãi “ru rú” trong vùng an toàn
3. Không giữ suy nghĩ “tôi không thể”
Ba điều trên đồng nghĩa với việc bạn cần loại bỏ bất cứ suy nghĩ nào ngăn cản bạn đạt mục tiêu của mình, coi các rào cản và việc cảm thấy khó chịu là cơ hội, đồng thời hãy biến “tôi không thể” thành “tôi có thể”. Bên cạnh đó, hãy dành toàn bộ sức lực và tâm trí vào những đam mê và việc bạn muốn làm.
Giống như “huyền thoại bóng rổ” Kobe Bryant vậy, thay vì 50%, 75% hay 99%, anh tập trung tới 120% năng lượng và tinh thần vào những việc anh làm, đặc biệt là bóng rổ. Bởi lẽ, anh hiểu rằng, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, thậm chí mỗi giây đều có giá trị và ý nghĩa rất lớn.
Anh đã không ngừng học tập và thách thức bản thân bằng việc cố gắng ra khỏi vùng an toàn để ngày càng hoàn thiện và giỏi hơn. Đó là lý do tại sao Kobe đạt tới được ranh giới vô hạn. Tôi tin mỗi chúng ta đều có thể làm được như vậy, chỉ cần chúng ta dám nghĩ, dám làm và dám bứt phá giới hạn mà thôi!
*Đây là bài chia sẻ của Lore Adekeye – một nhà văn, cầu thủ bóng rổ và doanh nhân đầy tham vọng.
– Tham khảo Addicted 2 success/Đinh Kim –