Sẽ như thế nào nếu một ngày bạn ngủ dậy, nhìn sang khoảng giường bên cạnh, nắng vẫn len vào soi rọi từng vệt chăn được xếp gọn gàng ngăn nắp đấy, nhưng người vừa ngủ cùng bạn đêm qua, đã không còn ở đây?
Chỉ là họ lặng lẽ biến mất như vậy, bình bình đạm đạm không để lại dấu tích gì. Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn đến thế, không một điều gì xáo trộn, không cả cuộc cãi vã ồn ào, không một lời chia tay, không một câu từ biệt.
Điều họ để lại duy nhất chỉ là sự tiếc nuối và một vết sâu hoắm đâm siết nơi lồng ngực.
Bạn muốn tìm họ, cũng chẳng rõ là nên tìm ở đâu. Bạn lục trong điện thoại, cũng chẳng còn tấm hình nào còn sót lại. Bạn kéo cả danh bạ, cũng chỉ toàn những con số quen – lạ không một hồi ức, cả số máy liên lạc gần đây nhất, gọi vào cũng chẳng một âm thanh…
Người đàn ông mà tôi yêu bằng cả tuổi thanh xuân của mình đã rời xa tôi như thế. Những đêm cô đơn sau đó, tôi tự huyễn hoặc mình trong cái ý nghĩ anh ấy chỉ đi vài ngày thôi rồi sẽ về, bởi, lời chia tay anh đã nói ra đâu.
Thế nhưng một tháng… hai tháng rồi một năm qua đi anh ấy vẫn không về, căn nhà và cả tôi dần quen với sự vắng mặt của anh, tôi cũng nhận ra rằng, sự rẽ lối này sẽ là mãi mãi, nếu duyên số chỉ đến chừng ấy, thì cưỡng cầu cũng không làm duyên xanh thêm lại. Vì cuộc đời không có ngữ từ “mãi mãi”, nên nắm không được, thì phải học buông tay!
Tôi chợt nhận ra, sự bội phản của anh ngày đó, không phải vì khoảng cách của chúng tôi quá xa, mà vì tôi, và anh, đã không còn đủ gần để thấu hiểu nhau như những mối quan hệ khác.
Vốn dĩ, mảnh lòng tôi ngày xưa đã chết, tôi của ngày xưa cũng đã chết, chết bởi 3 từ cuối người đàn ông đó nói với tôi: “Em thật phiền”. Phải chăng khi tiếng lòng của người đàn ông đã gọi tên một người khác thì mọi sự quan tâm của người phụ nữ anh ta đã từng yêu lại thành sợi dây mang tên phiền phức? Hay tại khả năng biểu đạt của tôi không đúng?
Phụ nữ ấy mà, cố gắng bao nhiêu vì người đàn ông mình yêu, họ cũng chẳng tiếc. Phụ nữ chỉ buồn vì những lần họ tử tế mà đàn ông không biết, họ chỉ sợ những lúc họ cần được thấu hiểu thì đàn ông chỉ lặng im.
Vậy nên, đàn ông à…
Khi phụ nữ hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”, không phải họ cố công muốn dò khảo người đàn ông mình yêu, chỉ là họ muốn quan tâm đôi điều, rằng “Anh đang bận, hay đang rảnh, nói chuyện với em chút được không?“.
Khi phụ nữ bận lòng: “Anh đang ở đâu đấy?”, không phải họ nghi hoặc hay ghen dỗi, chỉ là họ muốn nói: “Cũng trễ rồi, nếu anh còn đang ngoài phố thì hãy về nhà sớm đi…”.
Khi giữa khuya bỗng phụ nữ nghĩ suy – “Anh còn thức, hay đã ngủ rồi?”, thì họ cũng chỉ muốn nghe dỗ dành bằng câu nói – “Anh chuẩn bị ngủ nè, em ngủ thật ngon!”.
Phụ nữ thật ra thế này. Nếu còn thương, họ sẽ luôn muốn để tâm và thăm hỏi đối phương từng điều nhỏ nhặt nhất. Không phải kiểu quản lý hay gò bó, chỉ vì bản tính khi yêu ai đó, phụ nữ thường khó kiểm soát những nghĩ lo.
Đàn ông có hiểu, thì đừng trách phụ nữ phiền, cũng đừng bảo rằng cô ấy rắc rối, cả hạn chế nói những lời khó chịu, đừng bơ bỏ người yêu đâu đó một mình.
Đàn ông đừng bao giờ đem những vô tình dằn vặt phụ nữ. Khi cô ấy hỏi, hãy nhẹ câu trả lời. Khi cô ấy dỗi, hãy hạ giọng dỗ dành. Khi cô ấy nói, hãy từ tốn lắng nghe. Muốn cô ấy hiểu, cứ bình đạm giải thích.
Phụ nữ nào cũng vậy, họ cần một tình yêu được nhận về và đáp trả chân thành. Chứ chẳng ai muốn đem hết cảm tình mình ra, chỉ để cầm vào tim toàn là bi kịch và dối trá.
Nếu phụ nữ hỏi: “Bao giờ anh về?”, thì thứ cô ấy muốn có lấy cho mình, chỉ là một vạch mức thời gian xác định, vừa đủ để họ cảm thấy an tâm và bình ổn.
Đàn ông chân tâm, sẽ không khiến người phụ nữ yêu mình phải bận lòng và lo lắng.
Đàn ông tầm thường, chỉ khiến người ở cạnh mình luôn thiệt thòi và tổn thương.
– Theo Huỳnh Hải Vệ –