Trong cuộc sống, chúng ta sẽ luôn kết giao với rất nhiều người, đủ loại thành phần, bản sắc. Có loại quan hệ chỉ là treo lời hứa đầu môi, cũng có loại thì chỉ cần cạn ly chung cốc là đã ngầm hiểu nhau, không cần hứa hẹn nhưng vẫn thủ tín một đời.
Đối với bạn bè, đừng bao giờ giữ 1 thái độ trước sau như một, suy cho cùng thì lòng người khó đoán, họ luôn biết mặc lên cho mình một bộ da hoàn hảo của kẻ tình nghĩa, nhưng thời thời khắc khắc đều luôn như một con sói đói chực chờ miếng mồi, chỉ hận không thể ngay lập tức cắn xé bạn ra. Trong cuộc sống, bạn cần phải phân biệt được đâu là loại người kết giao với bạn vì tình nghĩa, đâu là người tiếp cận bạn vì lợi ích. Nếu bạn không nhìn thấu được lòng người, thì cuộc sống của bạn sẽ khó tránh khỏi bấp bênh, chật vật.
Vào đầu thời Tây Hán, có một đại thần tên là Địch Công, ông làm Đình Úy vào thời của Hán Văn Đế, được hoàng đế vô cùng trọng dụng, quan hàm thượng phẩm, xếp trong hàng ngũ của 9 vị đại quan thời bấy giờ. Phủ trạch của Địch Công ở thành Trường An rất nguy nga, trước cổng có con đường đá rộng, người xe qua lại mỗi ngày một đông, đủ loại người giành nhau chen chúc đến tặng lễ vật cho Địch Công nghẹt cứng cả con đường như nước lũ tràn đê. Sau đó, vì vướng vào một cuộc đấu đá chốn cung đình, Địch Công bị các kẻ thù chính trị lật đổ, mất đi sự sủng ái của hoàng đế, ông bị lệnh cho về nhà, giam lỏng để tự phản tỉnh bản thân.
Kể từ khi ông bị tước chức, trên con đường cái trước cổng phủ Địch Công không còn ai lai vãng nữa, chỉ có những đứa trẻ gần đó qua lại thưa thớt để vui đùa mà thôi, điều này khiến Địch Công thở dài ngao ngán. Sau đó, Hán Văn Đế đột nhiên sinh lòng nhớ đến các quan đại thần cũ của mình, nên liền phục chức cho Địch Công. Sau khi phục chức, trước cửa phủ của ông lại đông nghẹn người đến bái phỏng như trước. Sau khi Địch Công trải qua nhiều mất mát, ông đã viết ra một câu cảm ngộ nhân sinh như thế này: “Một quý, một hèn, lòng người thấy rõ.”
– Theo Trần Anh –