Hạnh phúc là gì? Đó là thứ cảm nhận được, chứ không thể so sánh được. Trong cuộc sống, con người ta không ai tránh khỏi so sánh mình với người khác. Khi còn nhỏ thì hơn thua thành tích, trưởng thành rồi lại so đo lương lậu cao thấp, nhà cửa to nhỏ, xe cộ đắt rẻ… So đi tính lại, cuối cùng khiến bản thân không ngừng lo lắng, phiền muộn.
1. 80% nỗi muộn phiền của con người đều đến từ sự so sánh
Chúng ta vốn nghĩ rằng so sánh mọi việc của mình với người khác có thể nâng cao thể diện của bản thân, giúp ta tìm được cân bằng trong cảm xúc, nhưng cuối cùng lại chỉ làm hao tổn năng lượng, làm tâm trạng mình xấu đi và khiến cuộc sống của bản thân bị xáo trộn.
Thời Tây Tấn có hai phú hào nổi tiếng là Thạch Sùng và Vương Khải, hai người đều thích so bì cao thấp với nhau. Thạch Sùng nghe nói Vương Khải sau khi ăn, dùng nước đường rửa nồi nên cũng dùng sáp ong để thay củi cốt, nhằm thể hiện sự giàu có của mình.
Vương Khải lấy vải dệt bằng tơ màu tím làm màn chướng, giăng dài 40 dặm, Thạch Sùng lại lấy gấm làm màn chướng, giăng dài những 50 dặm.
Vương Khải thoa một lượt toàn bộ vật dụng trong nhà bằng bột hương liệu thì Thạch Sùng lại dùng đá đỏ để trát lên tường.
Kiểu thi giàu vô nghĩa này chẳng những khiến hai người hao phí cơ man tiền của, mà còn khiến họ tự chuốc lấy biết bao bực dọc vì những lần phân tranh cao thấp.
Quả thực, u mê ganh đua chỉ làm mất mặt bản thân và tự chuốc lấy phiền não.
2. Đời người hơn nhau ở cái không so bì
Con người một khi trong lòng toàn những ý nghĩ so bì thì vĩnh viễn không thể có một ngày mãn nguyện. Chỉ có người biết hài lòng mới vui vẻ, làm việc mới thuận lợi phát triển.
Trong một bệnh viện ở Nara, Nhật Bản, có một vị bác sĩ tâm lý, tên là Tsuneko Nakamura đã công tác tại đây hơn 70 năm. Tsuneko Nakamura đã làm việc ở đơn vị này hơn nửa đời người nhưng chưa từng xung đột với bất kỳ ai. Ngày nào bà cũng đều bình thản, ung dung, vô âu vô lo.
Khi được hỏi bí quyết hạnh phúc, bà chỉ đáp lại ba chữ: Không so bì.
Từ lúc vào nghề tới nay, bà chưa từng so sánh mình với người khác. Khi những bác sĩ trẻ hơn bà lên chức, bà hoàn toàn không hề để bụng. Đãi ngộ của người khác tốt hơn, bà cũng chẳng vì thế mà cảm thấy bất mãn.
Bà trả lời: “Người ta có cuộc sống của họ, tôi cũng có cuộc đời của riêng mình. Tính toán với người khác chỉ khiến cho bản thân rơi vào thất vọng, đố kị, thực sự không có chút nghĩa lý gì, chỉ thêm hao tổn năng lượng.”
Mẫu đơn có quốc sắc thiên hương của mẫu đơn, hoa mai có cốt cách hiên ngang giữa lạnh giá của hoa mai.
Hoa có cả trăm loại đỏ, người với người cũng chẳng thể giống nhau. Vậy nên không so sánh mới là cách sống thông minh.
Nước Lỗ có 2 người, 1 giàu, 1 nghèo. Người giàu thì cả ngày mặt mày cau có, kẻ nghèo thì bình yên vui vẻ. Một hôm, người nghèo không nhịn được hỏi người giàu: “Ông có cả nghìn mẫu ruộng màu mỡ, ngựa bò gom lại thành đàn, tại sao mà vẫn không vui?”
Người giàu thở vắn than dài: “Ta dù của cải nhiều, nhưng vẫn có người giàu có hơn, ta vì thế mà muộn phiền. Ngươi nghèo khó như vậy, cớ sao lại vui vẻ tới thế?”
Người nghèo đáp: “Tôi tuy nghèo nhưng cơm ăn áo mặc đủ cả. Tôi không vì thế mà buồn rầu âu, thậm chí còn vui vì điều đó.”
Người giàu đã giàu, lại muốn giàu hơn; Kẻ nghèo tuy nghèo, lại biết hài lòng với những gì mình có, sống thanh bần mà yên vui.
Một người có thể sống thư thái được hay không, hoàn toàn không dựa vào của cải nhiều ít mà nằm ở ham muốn lớn hay nhỏ. Hạnh phúc là cảm nhận được chứ không thể so sánh được.
Nội tâm thấy đủ, không bận tâm vì người khác, không mù quáng so sánh với họ, tự khắc niềm vui sẽ theo bạn tới khắp mọi nơi.
– Theo Trí Thức Trẻ –