“Tôi nói cậu nghe này. Cái giấc mộng đi tìm tri kỉ của con người là bi kịch cũng bởi vì chúng ta chẳng chịu hiểu mình. Chúng ta ngay cả đến bản thân mình cũng chẳng chịu tìm hiểu, hà cớ gì lại đòi hỏi điều đó ở người khác.
Vả lại hình ảnh tri kỉ trong đầu chúng ta cũng thật méo mó. Hai người được gọi là tri kỉ khi họ thực sự thấu hiểu nhau, không có sự phán xét và luôn mong muốn những điều tốt đẹp cho nhau, giúp đỡ nhau để đi lên. Đó là mối quan hệ tương hỗ. Nhưng trong chúng ta lại chỉ mường tượng ra một người phục vụ tất cả những điều mình muốn: Luôn nghe mình nói, luôn có thời gian dành cho mình, luôn ủng hộ mình, v.v.
Đó là sự ích kỉ. Cậu có thực sự đặt tâm vào việc lắng nghe người khác không? Có lẽ nghĩ đến còn ít chứ chưa nói đến thực hiện. Rồi chúng ta lại đòi hỏi một sự ủng hộ đầy vô lí. Một người bạn chân thành là khi thấy chúng ta làm sai, họ sẵn sàng nhắc, sẵn sàng giúp chúng ta sửa đổi. Nhưng khi cậu muốn một người đồng ý với cậu bất luận là đúng hay sai, cậu đơn giản là muốn một người nghe theo mình răm rắp. Cậu muốn họ đánh mất đi tự tính của bản thân.
Cậu có nghĩ là cậu sẽ làm điều tương tự thế vì bất cứ ai không?”
Những điều cậu ta nói thực sự đánh động đến sâu thẳm trong cô. Cô nghĩ: “Mình luôn khao khát có được người tri kỉ, có được người thấu hiểu mình, nhưng mình lại chẳng muốn làm tri kỉ của ai. Chẳng thế mà mình có thực sự lắng nghe ai nói bao giờ đâu. Ngay cả người gần gũi nhất – em trai mình, có những lúc nó kể chuyện mình cũng chỉ ậm ừ qua loa. Mình còn có những mối lo của mình nên nhiều lúc chẳng có tâm trí đâu để ý đến những điều nó phải trải qua.
Bố mẹ mình cũng thế. Mình lúc nào cũng đòi hỏi họ phải hiểu mình. Có điều mình chưa từng nghĩ cho họ từ khía cạnh của họ.”
Trầm ngâm một hồi, cô khẽ trả lời:
“Nghe cậu nói thì tớ mường tượng ra một người luôn nghe theo mình và luôn dành thời gian cho mình. Tưởng tượng có một người như thế đối với mình thì thích, nhưng tưởng tượng mình là người như thế thì không đời nào tớ chịu. Mà tri kỉ thì đến từ hai phía. Đằng này chúng ta lại thường muốn hưởng lợi từ một phía nên rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ.
Cảm ơn cậu đã chia sẻ với tớ.”
– Ryu Vội Vã (một tác giả OOPSY)