Một hôm, vị sư già đang ngồi thiền, bỗng có tiểu hòa thượng hớt hải đến và hỏi: “Sư phụ xin người hãy nói giúp con giá trị lớn nhất của đời con là gì? Con đã nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra.” Sư phụ không trả lời sự nghi ngờ đó nhưng kêu của đồ đệ ra sân sau dọn một hòn đá to đem ra chợ rau bán, trước khi đi còn dặn dò kỹ: “Có người hỏi giá thì đừng nói gì, cứ đặt ra ngoài hai ngón tay để mọi người tự trả giá sau đó con chỉ cần lắc đầu xem bên kia có mặc cả với mình hay không, nhưng dù bên kia có trả giá bao nhiêu, con nhất định không được bán, phải mang viên đá trở lại, Sư phụ sẽ nói cho con giá trị lớn nhất của cuộc đời con là gì.”
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu hòa thượng theo lời chỉ dẫn của thầy, mang tảng đá lớn đến chợ rau bán. Trong chợ rau quả có người ra vào, ai nấy đều rất tò mò về tiểu hòa thượng bán đá, lúc này có người phụ nữ bước tới hỏi: “Viên đá này bao nhiêu?” Tiểu hòa thượng không nói. Người phụ nữ nói: “2 đồng?” Tiểu hòa thượng lắc đầu, người phụ nữ tiếp tục nói: “20 ngàn đồng? Được rồi, tôi vừa mua về để ép dưa cải.” Tiểu hòa thượng nghe người phụ nữ nói vậy thầm nghĩ thực sự sẽ có người ra giá 200 ngàn đồng để mua hòn đá lớn này vô giá trị, giống như nó ở sân sau của tu viện nhiều vô kể.
Tuy nhiên, tiểu hòa thượng không bán đá cho phụ nữ, anh chạy về tìm vị sư già cầm viên đá vui vẻ nói: “Sư phụ, hôm nay ở chợ rau, có một người phụ nữ sẵn sàng bỏ ra 200 ngàn đồng để mua viên đá này. Người bây giờ có thể nói cho con biết giá trị lớn nhất của cuộc đời con là gì không? “
Sư phụ nói: “Đừng lo lắng. Ngày mai con tiếp tục cầm cục đá này đến cửa hàng đồ cổ, nếu có người hỏi giá, con cũng sẽ làm như ngày hôm nay. Đừng nói lung tung, chỉ cần giơ hai ngón tay làm hiệu đợi ra giá sau đó lại mang đá về cho ta. Khi con trở lại, chúng ta sẽ nói về điều này. “
Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đến cửa hàng đồ cổ như lời thầy dăn. Một nhóm người hiếu kỳ đã sớm tụ tập quanh tiểu hòa thượng, ai cũng đều xì xào, “Không biết lai lịch của hòn đá này ra sao?”, “Phải có giá trị mới được đặt ở cửa hàng đồ cổ như vậy, “Đây chắc chắn không phải là thứ đồ bình thường.”. Đột nhiên, một người chen ra khỏi đám đông, bước đến chỗ Tiểu hòa thượng nói lớn: “Hòa thượng bán hòn đá này bao nhiêu?” Tiểu hòa thượng không trả lời, đưa hai ngón tay ra, người đàn ông có chút nghi ngờ nói: “2 triệu?” Tiểu hòa thượng lại lắc đầu, người đàn ông nói: “Vậy 2 triệu. Tôi có thể dùng viên đá này để tạc tượng”.
Tiểu hòa thượng vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn không bán hòn đá cho người đó, mà vác hòn đá trở lại chùa theo lời chỉ dẫn của lão hòa thượng, vừa đến chùa, tiểu hòa thượng đã vội vã tới bên vị sư già: “Sư phụ, hôm nay trong cửa hàng đồ cổ, thật ra có người đã trả 20 triệu để mua viên đá này. Lần này thầy có thể nói cho con biết, giá trị lớn nhất của đời con là gì, đúng không?”
Vị hòa thượng già nói: “Vẫn chưa được, ngày mai con đem hòn đá này đến bảo tàng thử xem, như cũ không bán hòn đá, lần này trở lại, sư phụ nhất định sẽ nói cho con đáp án con muốn biết.”
Sáng sớm ngày thứ tư, tiểu hòa thượng đem đá đi bảo tàng, giống như hai ngày trước một đám người vẫn xem tiểu hòa thượng bán đá, có người còn hỏi: “Đây là đá gì, được khai quật ở đâu, của triều đại nào?” Tiểu hòa thượng không trả lời câu hỏi của họ. Cuối cùng cũng có người đi tới hỏi giá: “Tiểu hòa thượng ra giá viên đá này bao nhiêu?” Hòa thượng nhỏ vẫn im lặng giơ hai ngón tay ra, “200 triệu?” Tiểu hòa thượng vô cùng ngạc nhiên cố sức giữ bình tĩnh. Người hỏi giá cho rằng giá của mình quá thấp, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Là do tôi không có nhãn lực, không phải 200 triệu, tôi muốn trả 2 tỷ!”
Nghe thấy giá cao như vậy, tiểu hòa thượng vội vàng quay lại gặp vị sư già chưa kịp nghỉ ngơi đã thở hổn hển nói: “Sư phụ, hôm nay có người sẵn sàng bỏ ra 2 tỷ để mua viên đá này! Bây giờ người sẽ nói cho con biết, giá trị lớn nhất của cuộc đời con là gì, phải không?
Vị sư già sờ đầu tiểu hòa thượng ân cần nói: “Đồ đệ à, con giống như viên đá này. Nếu con đặt mình vào chợ rau thì con chỉ đáng giá 20 nghìn; nếu con đặt mình vào cửa hàng đồ cổ, thì con trị giá 20 triệu; và nếu con có thể trưng bày bản thân trong viện bảo tàng, giá trị của con đã là 2 tỷ. Đây là giá trị cuộc sống của con.
Trong cuộc sống, chúng ta thường nghe một số người phàn nàn rằng họ không thể làm tốt việc gì, thậm chí không thể kiếm ra tiền, cảm thấy mình thật vô giá trị. Những người này có bao gồm bạn không? Trong nhiều trường hợp, nguyên nhân khiến bạn cảm thấy mình vô dụng là do bạn có xu hướng đặt mình vào vị trí thấp nhất, thậm chí sẵn sàng chạm đáy, chờ đợi người khác giúp xác định vị trí cho mình nhưng làm sao họ có thể tìm điểm thích hợp với bạn.
Trên thực tế, giá trị sống của mỗi người phụ thuộc vào nền tảng và định vị. Nền tảng và định vị khác nhau thì giá trị sống đương nhiên cũng khác nhau. Sự khác biệt giữa các nền tảng nằm ở sự lựa chọn của cá nhân. Vì vậy, điều quan trọng là phải biết cách lựa chọn. Sự lựa chọn khác nhau sẽ mang lại kết quả khác nhau. Có một câu nói rất thực tế trên Internet, “Theo ong thì nhất định sẽ đi tìm hoa hút mật còn nếu là ruồi sẽ chỉ tìm những nơi bẩn thỉu hôi thối.” Do đó, chỉ bằng cách biết cách chọn một nền tảng, bạn mới có thể hữu ích.
Nền tảng xác định điểm bắt đầu và vị trí xác định giá trị. Giống như viên đá trong truyện, ở chợ rau quả trị giá 20 nghìn, trong cửa hàng đồ cổ trị giá 20 triệu, trong bảo tàng trị giá 2 tỷ. Chỉ bằng cách định vị bản thân, bạn mới có thể tìm thấy vị trí của mình. Đừng từ bỏ quyền định vị bản thân, càng không nên hạn chế sự phát triển chính mình. Nếu đã thực sự bỏ công sức nhất định phải mong có hồi báo. Vì vậy, đừng cảm thấy mình không xứng đáng, đôi khi chỉ là bạn chưa tìm được vị trí đã đánh mất của chính mình.
Khi bạn cảm thấy mình vô dụng và không thể làm tốt việc gì, đừng quá nôn nóng.
Cuối cùng, tôi hy vọng bài viết này có thể mang lại sự trợ giúp và cảm hứng cho bạn.
– Theo Diệp Nguyễn –