Em Có Hay Nhìn Trời Không?

“Vào lúc đau khổ nhất hãy ngước lên nhìn trời, để biết rằng cuộc đời không nhất định là nhỏ hẹp và bế tắc”

.

Có những ngày anh đã quên nhìn lên bầu trời. Sáng lao ra đường chỉ chăm chăm nhìn trước mặt, đầu mải nghĩ đến những việc đang nợ chưa trả xong. Chiều chạy xe về lúc trời đã tối mịt. Có ngẩng lên cũng chỉ thấy đèn đường và ánh sáng từ các building – nhưng anh thậm chí còn không nghĩ đến việc ngẩng đầu lên nữa

Rồi một hôm nào đó, giữa lúc thấy mình quẩn quanh mệt nhọc quá, anh bất giác ngửa mặt lên nhìn trời. Lúc ấy, anh đang chạy xe trên đường. Nói thế, em đừng có bắt chước. Anh cũng chỉ ngước lên nhìn một chút thôi. Và liền thấy lòng mình nhẹ bẫng

Anh đã nghĩ là, dù có thế nào thì khi nhìn từ trên cao kia, cũng chẳng có chuyện gì to tát cả. Dù thế nào, thì vẫn có một thế giới những điều cao thượng hơn mà không gì xâm phạm được. Anh biết là nếu anh tốt hơn, chuyện sẽ tốt hơn. Mọi chuyện không nặng nề, nghiêm trọng đến như anh từng nghĩ.

Trời đất này rộng lớn thế, mà tâm tình con người thì nhỏ hẹp biết bao…

À, em có bao giờ ngắm ngày tàn chưa? Có thể là cuối chiều, em nán lại chỗ làm, đi ra ban công ngắm đêm dần buông xuống. Chỉ một mình thôi. Vì cảm giác khi đứng cùng một người sẽ rất khác

Nhưng nếu em thường ngắm hoàng hôn cùng một người thương yêu, thì đó sẽ là một tình yêu lâu bền đấy. Bởi vì bước sóng của Mặt trời lúc hoàng hôn làm tim phổi đều trùng xuống. Các tế bào não nhanh chóng chuyển sang hoạt động lưu trữ thông tin toàn bộ. Đó là một giai đoạn sôi động và náo nức. Vì thế, nếu em muốn yêu ai thật bền lâu, hãy thường đi cùng họ lúc hoàng hôn. Em sẽ lập tức được lưu giữ trong trí óc họ như một tượng đài lãng mạn. ^^

Em thấy tuyệt không?! Không khó để nắm giữ trái tim một người khi em đã hiểu được những quy luật trong trời đất. Giống như khi em hòa nhập với Vũ trụ, em sẽ hòa nhập được với điều có trong vũ trụ đó – một người mà em cần yêu. Vấn đề không phải là người đó mà chính là vũ trụ. Em có hiểu không?

Nhưng có một nghĩa cay nghiệt hơn, em hãy biết rằng, tình yêu dù lãng mạn đến đâu, không nhất thiết phải xuất phát từ một điều gì thiêng liêng, sâu sắc. Cũng như khi em nhìn một người dưới ánh đèn vàng thì sẽ thấy da mặt họ mịn hơn, và vì thế dễ phát sinh cảm tình hơn…

Dù sao, em vẫn có thể sống với những mộng mơ cảm động dường như rất-thực, vẫn có thể đi mà không cần biết gì về những quy luật đó. Nhưng dù biết hay không thì đó vẫn là những gì chi phối tâm tình em, cả cuộc đời em. Vậy thì biết hay không biết sẽ tốt hơn? Kể cả có biết thì cũng không thể sống ngoài những quy luật, vậy thì biết để làm gì?

Chỉ đến khi em thực sự biết, em mới thực sự hiểu, còn không thì chỉ đơn giản là em không biết và đặt ra giả thiết rằng biết thì sẽ thế nào

Nhưng còn một điều khác em có thể nghĩ, ngay lúc này, đấy là vũ trụ này bao la, vô tận, còn có bao nhiêu điều tuyệt vời, mọi thứ đều sống động, liền lạc, lớn lao. Đó là những gì diễn ra ngay trước mắt, dù dường như em chưa từng chứng kiến

Nghe lời của một người, có thể thấy được khung cảnh đô thị, nhìn ra không gian mà họ sống. “Em lo giờ tìm nhà kiểu gì, bố mẹ em không ủng hộ, tìm nhà ở đây thì khó, công việc lương không cao…”, “Không biết sếp có hài lòng không, em gửi đi mà chưa có phản hồi gì…” Anh có thể thấy trong lời đó một đô thị nho nhỏ, có người thân, gia đình, công sở…

Em này, dù cuộc đời có mệt nhọc đến đâu, vào lúc thấy mình khổ đau chật vật, em vẫn có thể ngẩng đầu nhìn lên, bên trên là trời xanh, nơi dành cho những điều cao cả, cho sự giải thoát

Vào lúc đau khổ nhất hãy ngước lên nhìn trời, để biết rằng cuộc đời không nhất định là nhỏ hẹp và bế tắc

Hãy bay lên khỏi những mê đắm, sống trong một vũ trụ mênh mông thay vì nhưng tâm tình chật hẹp

Em, có hay nhìn trời không?

– John Lạc Quan (một tác giả OOPSY) –

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *