Xiao Dan đang làm công việc phát triển nội dung khóa học trong một cơ sở giáo dục và đào tạo. Do Trung Quốc áp dụng chính sách “giảm kép”, ngành của họ phải sa thải nhân viên trầm trọng, một người phải đảm nhận thêm nhiều việc của người khác.
Cách đây vài ngày, cô ấy nhập viện vì ho và sốt, cô hoảng sợ đến mức tưởng mình bị nhiễm Covid 19, hóa ra là nhiễm mycoplasma.
Xiao Dan thường xuyên đi ngủ lúc hai hoặc ba giờ đêm hơn 5 ngày trong tuần, hơn nữa vì chế độ ăn uống không có dinh dưỡng, hệ thống miễn dịch của cô ngày càng kém.
Cô tự cười nhạo bản thân và nói rằng giờ cô “chỉ có công việc, không có cuộc sống”.
Tôi hỏi cô ấy có dự định gì không, sau 5,6 năm đi làm, công việc càng làm càng nhiều hơn mà lương thì không hề tăng. Cô ấy nói rằng đợi tới lúc bị sa thải rồi tính tiếp, hiện tại cô ấy chỉ muốn ngủ khi có thời gian.
Điều này làm tôi nhớ đến “Bánh xe Hamster”, chú chuột hamster nhỏ luôn phải cúi đầu dùng hết sức mình chạy trên bánh xe mỗi ngày, nhưng dù có nỗ lực ra sao, chú cũng không thể thoát được ra khỏi bánh xe.
Cứ chỉ cúi đầu mà đi đường, không có phương hướng và mục tiêu, dù có đi nhanh ra sao, sau cùng cũng chỉ cảm động mỗi bản thân.
Trong hai năm trở lại đây, học trực tuyến đã trở thành một kênh quan trọng để nhiều người nạp “năng lượng” cho bản thân.
Đồng nghiệp cũ tên Dương làm văn thư trong đơn vị, cậu ấy cũng là “chuyên gia học tập” trong văn phòng. Cậu mua rất nhiều khóa học trực tuyến, đọc sách mỗi ngày, học khóa “đào tạo lãnh đạo” và tham gia nhiều khóa đào tạo người thuyết giảng.
Cuối tuần, cậu ấy tham gia nhiều lớp học offline, đầu tư vô cùng nhiều tiền, khiến bản thân bận rộn mỗi ngày.
Nhưng, làm việc hơn hai năm rồi, vẫn không có thay đổi bao nhiêu, ngược lại càng ngày càng trở nên lo lắng.
“Cậu có biết mục tiêu của mình là gì không?” Tôi hỏi Dương.
“Tôi cũng chưa biết, nhưng tôi nghĩ cứ theo thời thế là chắc chắn không sai, càng nhiều kĩ năng càng không phải lo lắng.” Cậu ấy cười nói.
Không có gì sai nếu bạn biết cách nhìn ra xu thế của xã hội, nhưng cứ bận rộn nhìn lên xuống xuống, nhìn trái nhìn phải mà không có một cái đích cụ thể, đó không phải là điều hay.
Nếu bạn chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn đường mà không tập trung vào đầu ra của hành động, sự phát triển giả tạo sẽ chỉ khiến bản thân bạn thêm bối rối.
– Theo Alexx –