Càng lớn, tôi lại càng thường nghe thấy nhiều tiếng thở dài từ người xung quanh. Không biết từ bao giờ, khoảng cách giữa chúng ta với sự ngây thơ, vô ưu vô lo lại càng xa, cái còn đọng lại chỉ có lối sống nhộn nhịp và hối hả trước mắt.
Nhưng bạn nên biết rằng, chỉ khi bản thân chúng ta học được cách đối xử dịu dàng với cuộc sống, chúng ta mới có thể tìm được lối sống tuyệt vời.
Không phải chỉ có miền quê xa xôi mới xứng với cuộc sống an nhàn, mộng mơ của thơ ca. Dù đang ở thành phố đông đúc, cũng ẩn chứa nhiều điều tốt đẹp, ví dụ như tấm lòng nhân ái hay giúp người của những người lao động bình dân, chất phác…
Quan trọng là bạn có đủ bình tâm để cảm nhận được nó hay không?
Cách đây không lâu, tôi đến thăm một người bạn ở nước ngoài, thành phố nơi cô ấy đang sinh sống đã vào mùa đông nửa tháng, tuyết rất lạnh. Nhưng đến một hôm nọ, khi thức dậy và kéo rèm cửa, tôi bất ngờ nhìn thấy ánh nắng chiếu vào qua khe cửa, đám mây xanh đang trôi lơ lửng trên bầu trời. Khoảnh khắc đơn giản đó, thật sự khiến tôi thấy hạnh phúc.
Ai cũng có nỗi buồn không thể kể vào đêm khuya, ai cũng từng nếm trải niềm vui khó quên được. Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải sống như một đóa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời.
Khi bạn buồn, hãy cho bản thân nhiều hy vọng hơn bằng cách tìm kiếm những vẻ đẹp nhỏ bé trong cuộc sống.
Hãy luôn nhớ rằng, chỉ khi bạn tin tưởng cuộc sống còn người tốt, bạn mới có thể gặp được họ.
– Theo Cẩm Thi –