Con ve sầu sẽ sống dưới lòng đất ba năm, nếm trải đủ cô đơn và sự lẻ loi, rồi tự học cách hút nhựa cây để tồn tại.
Khi đến thời điểm thích hợp, nó mới từ từ trèo lên cành cây, biến hóa và lao lên bầu trời xanh, đón nhận sự tự do.
Mỗi thứ trong cuộc sống đều có thể được phát triển thông qua sự tích lũy. Đây chính là định luật ve sầu.
Nhà văn Maupassant đã miệt mài viết hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, nhưng lần nào ông cũng không hài lòng và ném nó đi.
Mãi đến mười năm sau, truyện ngắn “Viên mỡ bò” mới ra mắt. Tác phẩm này vừa xuất bản đã gây chấn động toàn giới văn học Pháp.
Nhưng Maupassant không bị danh vọng và tiền tài làm mờ mắt, ông vẫn cứ chăm chỉ như thế, tạo ra một khối lượng lớn các tác phẩm đặc sắc.
Cả cuộc đời ông, được người ta đúc kết bằng cụm từ “bậc thầy văn học hoàn hảo.”
Ai đó từng nói: “Thành công giống như việc đi giày cao gót. Khi mới bắt đầu, chân bạn sẽ nổi đầy mụn nước, nhiều người sẽ bỏ cuộc vì điều này. Những người dám kiên trì đến cuối cùng mới có thể bước đi một cách kiêu hãnh và ngạo nghễ.
Bởi vì sợ nếm trải cay đắng, nên nhiều người đã bỏ lỡ cơ hội thành công.
Có một câu chuyện khiến tôi rất ấn tượng. Khi có người hỏi thiền sư:
“Cá chép đã làm gì khi chưa vượt vũ môn?”
Thiền sư đã đáp rằng: “Tu thân trong nước lạnh của vực sâu.”
Tài năng là thứ quyết định giới hạn trên, nhưng nghị lực mới là thứ quyết định giới hạn dưới.
– Theo Weixin/Empathy –