Ai đã từng là điều đặc biệt của ai, khoảnh khắc ấy tưởng như là mãi mãi, cuối cùng chỉ còn biết tìm lại những mảnh vụn của ký ức vào thời khắc nắng tận ngày tàn. Không điều gì có thể chiến thắng nổi sự khắc nghiệt của thời gian.
1 – Chắc Gì Ta Đã Yêu Nhau – Minh Nhật
Cuộc đời này, có những khoảng trống sinh ra không phải để lấp đầy, giống như em trong những ngày hanh hao đột nhiên thấy lòng mình hoài nghi nhiều.
Như Lê Cát Trọng Lý từng gọi nó là những “hoang mang cần thiết” em cần nó để biết trái tim còn biết rung động, biết đau và biết yêu.
Những ngày như thế, hẳn đã có lúc em quay đầu nhìn lại đoạn đường dài em từng bước ngày xưa. Những con người từng lướt qua đời, những cái chạm tay từng ủ đầy hơi ấm, những môi hôn ngọt ngào hay những lần đôi mắt ướt đẫm nỗi đau,… có khi nào em tự hỏi chính mình: Chuyện cũ người xưa có thật sự đúng là tình yêu hay không?
Nếu có những ngày trong đời, lòng em băn khoăn điều ấy, thì cuốn tản văn mới của nhà văn Minh Nhật – CHẮC GÌ TA ĐÃ YÊU NHAU sẽ giúp em tìm được đáp án cho những khúc mắc mà bấy lâu em vẫn giữ riêng mình.
Ở cuốn sách mới này, Minh Nhật vẫn sẽ kể em nghe những câu chuyện tình yêu như sở trường của anh vốn dĩ.
Không phải là chuyện tình trong đôi mắt màu hồng của cô gái mới 18, đôi mươi; cũng không phải là suy nghĩ hiếu thắng, thích khẳng định mình của những chàng thanh niên đang lớn mới chập chững vào đời. Càng không phải những câu chuyện tình đắm say, nồng nhiệt đầy miên man cũng đầy bồng bột của tuổi trẻ.
Chuyện tình yêu trong CHẮC GÌ TA ĐÃ YÊU NHAU đời, rất đời.
Em có thể thấy bản thân em, thậm chí là cả những thế hệ trước em, là bà, là mẹ, trong câu chuyện về những người phụ nữ đã dành cả cuộc đời, âm thầm chịu đựng biết bao khổ sở đớn đau để gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Em cũng có thể thấy hình ảnh của những người đàn ông em rất thương, là người yêu, là ông, là cha, trong câu chuyện về kể về sự bất lực của những đấng nam nhi khi buộc phải nhìn người phụ nữ của đời mình oằn lưng chịu khổ.
Em rồi cũng sẽ thấy em trong hình ảnh những cô gái đi cạnh một người, ngỡ là đủ đầy bình yên nhưng kì thực chẳng phút nào ngưng cô đơn. Cái cô đơn khi đi sát cạnh một người, nắm tay người thương mới thực sự đáng sợ biết bao.
Đọc những câu chuyện mà tác giả Minh Nhật sẽ kể em nghe trong “CHẮC GÌ TA ĐÃ YÊU NHAU”, em sẽ hiểu ra rằng:
có những lần em ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, không phải là để rạch ròi phân bua đúng – sai chuyện cũ, hay hờn trách oán hận người xưa.
Nếu chẳng đủ thương nhau ta chắc gì đã nắm tay nhau được từng ấy tháng năm?
Nếu chẳng đủ vì nhau ta chắc gì đã dành được cho nhau những cái ôm chặt đến vậy, những cái hôn sâu đến thế?
Chỉ là một hôm, em nhìn lại.
Em nhìn lại, sau cùng, là để biết ơn
Bởi dù là yêu, là thương, hay chỉ là một thoáng trái tim trót cảm nắng, thì điều quan trọng nhất vẫn là người đã khiến tim em rung lên. Những xúc cảm đa dạng thành hình trong em, giúp em mạnh mẽ, trưởng thành hơn mỗi ngày. Vì thế, có thể không chắc chúng ta đã yêu nhau. Nhưng chắc chắn, chúng ta cần biết ơn nhau, vì đã là một điểm nối trong đời, dù ngắn ngủi hay dài lâu.
Tôi chỉ mong em đọc cuốn sách này để một mai gặp lại người, em sẽ thôi hỏi:
Ngày ấy… anh có thật yêu em không?
2 – Mình Từng Là Điều Đặc Biệt Của Nhau – Nhiều Tác Giả
“Ở mỗi một khoảnh khắc, ta sẽ trở thành đặc biệt của ai đó. Dù thời gian có khắc nghiệt đẩy mọi thứ lấp lánh vào quên lãng, thì khoảnh khắc mỗi người từng trở thành đặc biệt của nhau vẫn tồn tại như một thứ tình cảm xinh đẹp. Không bao giờ lãng quên.”
Trong dòng chảy vô tận của thời gian, từng người, từng người một cứ đến và đi như những dòng sông không bao giờ trôi ngược trở lại. Họ có thể là người thân, người thương, người yêu hoặc một ai đó thật đặc biệt đã bên ta suốt những năm tháng thanh xuân. Để rồi, khi họ ra đi, trong lòng ta chỉ còn lại một khoảng trống không gì bù đắp được, không ai thay thế được.
Quá khứ ấy, dù hạnh phúc hay khổ đau, dù ta có muốn gìn giữ hay tẩy xóa sạch sẽ những thì cuối cùng nó vẫn ở đấy, lấp lánh dưới lớp bụi thời gian. Đâu cần phải cố lãng quên đi vì lúc ấy chúng ta thật sự đã trở thành người đặc biệt của nhau, đã từng trao cho nhau những gì chân thành nhất.
Ai đã từng là điều đặc biệt của ai, khoảnh khắc ấy tưởng như là mãi mãi, cuối cùng chỉ còn biết tìm lại những mảnh vụn của ký ức vào thời khắc nắng tận ngày tàn. Không điều gì có thể chiến thắng nổi sự khắc nghiệt của thời gian.
Ký ức lướt qua đời ta như những cơn mưa rào, ào ào rồi tạnh. Quá khứ tưởng như đã qua rồi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng khiến ta sững người, chợt nhớ về những năm tháng ấy, nhớ cảm giác ấy. Thèm một cái nắm tay, thèm nghe một tiếng cười trong trẻo giòn tan dưới nắng, nhưng cuối cùng chỉ còn lại mình ta với kỷ niệm. Chợt nhận ra mình vốn dĩ chẳng mạnh mẽ như mình vẫn tưởng, đành tự mình ôm ấp, xoa dịu trái tim nhỏ bé đã mang quá nhiều tổn thương.
Yêu thương đôi khi là câu chuyện của duyên nợ. Những người còn duyên với ta sẽ ở lại, những người khác, hãy cứ để họ ra đi, cuộc đời là như vậy, đâu ai có thể mãi mãi bước đi bên đời ai. Nếu con đường họ lựa chọn khiến họ hạnh phúc, hãy mỉm cười và chúc phúc cho họ. Dù rằng quá khứ đã có lúc làm tổn thương nhau thì cuối cùng chúng ta cũng chỉ muốn ghi dấu một phần ý nghĩa lên đời nhau bằng sự tử tế, cầu mong và thương mến. Chúng ta đừng bao giờ dành thời gian để nuối tiếc quá khứ, cũng đừng hận thù, trách móc bất cứ ai. Cuộc đời ngắn ngủi như thế, thời gian để chúng ta yêu thương nhau còn không đủ nữa là. Yêu – ghét – giận – thương, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mỗi người một nẻo đường và chẳng bao giờ gặp lại nhau giữa dòng đời tấp nập này.
Rồi một ngày, ta sẽ lại gặp một ai đó khác thật đặc biệt, sẽ cùng ta lấp đầy những điều còn dang dở, sẽ cùng ta xây đắp những ký ức tươi đẹp hơn, để nụ cười hong khô những giọt nước mắt ngày cũ.
“Như tớ đã từng là người bạn đặc biệt của cậu suốt năm tháng hồn nhiên tuổi thơ và em đã trở thành người thương đặc biệt của anh suốt những ngày hè rực rỡ của tuổi trẻ. Khoảnh khắc ấy không ai thay thế được chúng mình, anh nhỉ. Đã đến lúc em nên trở thành một phần đặc biệt của ai đó để viết tiếp khoảnh khắc sau này cho mình rồi phải không anh?”
Mình Từng Là Điều Đặc Biệt Của Nhau – Cuốn sách cất giữ một phần ký ức của mỗi người. Mỗi truyện ngắn là một lát cắt ký ức tuổi thanh xuân, từ những năm tháng tuổi học trò trong trẻo hồn nhiên đến khoảng thời gian giữa lưng chừng thanh xuân của tuổi trẻ. Chúng ta luôn tìm thấy trong quá khứ những điều đẹp đẽ, để rồi biết yêu hơn, trân trọng hơn những năm tháng hiện tại và cả những năm tháng mai sau.