Phan Huy Đường (1945-2019) mất rồi
Tưởng nhớ anh bằng tất cả trái tim tuổi trẻ. Đăng lại một bài dịch năm xưa, kỷ niệm tình yêu Karl Marx của anh và tôi, chúng ta ngỡ ngàng gặp nhau ở một chốn vô hình, rồi lại vĩnh biệt nhau mà không cần thấy mặt
.
.
Ta từ vô tận si mê…
Nguyên văn: My World, Karl Marx’s Early Literary Experiments, Written: written in October – December 1836
.
My world của Marx là cái gì? Là vô tận si mê từ hãi hùng mê mệt, là thanh niên chán vạn tuổi đời đang cuồng say khiếp hãi. Là cả Lục Đạo Luân Hồi đang lưu tồn vĩnh cửu, thì bắt gặp Đấng Cứu Thế thờ ơ đang ngạo mạn lại qua. Và tất cả Luân Hồi Lục Đạo đều gục ngã chào mừng, miên miên mê đắm. Từ trong sung sướng vô vàn là âu lo vô vạn, là bất tuyệt đớn đau, nhưng cũng là vô bờ cảm hạnh. Tặng Marx của xuân sắc triền miên, tặng em của vô bờ hảo vọng…
.
.
Những thế giới đằng đẵng trong anh đang lay động, không phải từ nơi những Thánh Thần ban phép. Ngạo mạn hơn tất cả là Nguyện Ước trong anh, đang cuồng bạo thức giấc trong lồng ngực
Anh uống cho mê mệt những hào quang tinh chiếu cùng tất cả dương quang lộng lẫy vòng quanh. Nỗi đau anh hứng chịu đang ở đây nguyên vẹn hét đòi được sưởi ấm – nhưng mộng buồn không mãn nguyện bao giờ
Còn làm sao được nữa? Anh điên cuồng trong cuộc chiến bất tận, trong cắn rứt triền miên, như một gã Talisman tại ngoại. Trí óc loài quỷ dữ từ sau những màn sương ngờ nghệch đang xô lệch anh về phía những ước mơ không đến nổi bao giờ
Nhưng chỉ còn đổ nát hãi hùng cùng những hòn gạch chết – tất cả đang vây bọc lấy khao khát nơi anh. Ở chốn nào đang rực rỡ lên thiên đàng quang ảnh, mà hi vọng của anh đang trôi giạt điêu tàn
Những thế giới quanh anh trước giờ chỉ là những căn phòng ngắn ngủn, nơi lũ người bạc nhược lại qua. Đâu rồi, cực hạn những mộng ước của anh – khi hành trình hy vọng cập đầu bến chết
Jenny này, em hãy thử hỏi anh xem những lời anh đang ngất ngây, có gì trong đó chút đây ? À, anh đã không làm sao thổ lộ cho nổi, dù anh đã tận lực thế nào, đến cả lời chào đầu anh còn tắc nghẹn
Anh đắm chìm trong mắt em rạng rỡ – ánh mắt ngời ngời sâu sắc hơn chán vạn tầng mây, và bùng vỡ hơn những chùm nhật quang tỏa chiếu. Xin hãy đáp lại anh
Như thể tất cả niềm say mê cuộc sống đang được phơi bày, chỉ cần bàn tay trắng muốt của em hạ xuống – em có tự tìm thấy những lời phúc đáp, ở ngay nơi em thấu suốt Địa Đàng của anh?
Và khi đôi môi em phả vào anh hơi thở, anh chỉ có thể nói bằng một lời đắm say, để rồi anh chất ngất trong cuồng si. Không gì kìm được anh trôi giạt
Àh, từ trên tít tắp trí não anh, những dây thần kinh đang ca hát, vọng xuống tận đáy của linh hồn. Anh cuồng điên như quỷ dữ, khi run rẩy điên tiết trước những tia sét và phép thuật của Thượng Tế bủa vây
Mà cớ sao những lời này cứ như bất lực, để cất lên như sương phủ tâm hồn. Có điều gì bất tuyệt liên miên, như khát khao đau đớn trong lòng anh em hỡi
Cũng như chính em trong anh, như tất cả Thế gian này
………
Bài viết: Thày Bát Nhã
Link gốc: https://www.facebook.com/luclongquynguyen/posts/2435409216733272