Thầy Allen – biệt danh người phiên dịch ngông cuồng – mấy năm trước, khi ôn thi cũng trong tình trạng vội vã như thế. Khi chỉ còn ba tháng là thi, bỗng một hôm anh ta cao hứng gọi điện thoại cho tôi và bảo: “Anh ơi, em không tìm việc nữa, em muốn thi nghiên cứu sinh.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Muộn quá rồi.”
Allen đáp: “Cứ cố gắng đã, nếu không được như dự tính thì ít ra bản thân cũng không ân hận.”
Thế là ba tháng trời ấy, hằng ngày anh ta đều ngồi lì trong phòng tự học tám, chín tiếng đồng hồ. Tuy nhiên do thời gian ôn thi quá ngắn, anh ta đã thi trượt, thiếu đúng mười điểm.
Quả thật, cái thế giới này cho chúng ta cảm giác rất không công bằng: Tôi chuẩn bị quá muộn, nên dù đã rất cố gắng đến đâu, cũng không kịp, thế thì phải làm sao?
Ngày biết tin thi trượt, chắc Allen sẽ thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.
Nhưng những người có khả năng trước nay đều không có thời gian để oán hận, chỉ trích hay tuyệt vọng. Họ luôn âm thầm mài giũa vũ khí của mình để đón chờ trận chiến tiếp theo.
Vào tháng ba, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, anh ta thuê một căn phòng nhỏ tại Bắc Kinh, bắt đầu khoảng thời gian ôn luyện một năm liền. Sau không biết bao nhiêu ngày đêm nỗ lực, anh ta đã đỗ đầu Học viện Ngoại giao.
Tôi từng hỏi anh ta: “Nếu biết sớm năm nay mới có thể thi đỗ, năm ngoái chắc chẳng cần phải học liên tục trong ba tháng liền nhỉ?”
Anh ta trả lời: “Không đâu, ba tháng ấy tuy không thi đỗ, nhưng mọi sự bắt đầu từ lúc đó. Nếu khi đó không xuất phát, thì sau này sẽ không đến đích được. Ba tháng ôn luyện ấy làm tôi hiểu một điều:
Cuộc đời hãy còn dài lắm, chỉ cần bắt đầu thì mãi mãi không bao giờ là muộn cả!
Kỳ thực, thế giới có thể rất công bằng.
Quả vậy, con người run rẩy nhất chính là vì cứ muốn có được bước đi đầu tiên thật đẹp đẽ, thật phong độ thành ra thường chần chừ không dám bước, do đó không thể bắt đầu được.
Nếu bạn còn đang rối ren, còn đang lo lắng, còn đang mờ mịt, tôi muốn nói nghiêm túc với bạn rằng: “Bạn không đau khổ một mình đâu!”
Những người thành công nhìn bề ngoài như chẳng tốn công sức tí nào, là vì có ai mà biết được rằng thật ra anh ta đã bị giày vò bao lần bởi các bài luận, các bài thi; những người cả ngày cứ như chỉ tươi cười, ai biết rằng ban đêm anh ta đã khóc bao nhiêu bận; những người đang đứng thẳng kia, ai biết rằng đã phải quỵ ngã bao nhiêu lần.
Những người đó thành công, là bởi họ không bao giờ dừng lại, luôn bước đi trên đường, dũng cảm tiến tới. Họ không có thời gian để lo âu, thời gian lo âu ấy đều để tận lực giải quyết những chuyện cần lo.
Họ luôn tin rằng, chỉ cần bước đi bước chân đầu tiên, thì mãi mãi sẽ không bao giờ là muộn.
Họ đã ở trên đường rồi, còn bạn thì sao?
– Theo sách “Gọi là ổn thực ra là hoài phí cuộc sống”, Lý Thượng Long –