Trong một buổi tập huấn, tôi may mắn được nghe bài giảng của một thầy giáo thư pháp.
Mở đầu, thầy mời những bạn yêu thích và từng luyện viết thư pháp trong số học sinh có mặt tại hội trường giơ tay, phía dưới một rừng cánh tay giơ lên. Sau đó thầy mời những bạn trong 5 năm liền ngày nào cũng luyện viết giơ tay, số cánh tay còn lại ít đến thảm thương, mọi người nhìn nhau với vẻ mặt xấu hổ.
Thầy cười và nói: “Có lẽ không có nhiều người thực sự yêu thích thư pháp.” Thầy kể về kinh nghiệm luyện thư pháp của mình. Từ nhỏ, thầy đã rất yêu thích thư pháp. Ban đầu luyện bắt chước chữ viết của thầy giáo. Sau đó, để trở thành đệ tử của một đại sư thư pháp, thầy đã chăm chỉ mỗi ngày luyện viết thư pháp hai giờ trong hơn mười năm, cho đến khi ước mơ thành hiện thực. Dưới sự hướng dẫn của đại sư, thêm việc luyện viết không ngừng, thư pháp của thầy tiến bộ vượt bậc, lên một tầm cao mới.
Trồng dưa thì được dưa, trồng đậu thì được đậu. Sự kiên trì hàng chục năm đã giúp thầy hình thành nên một phong cách nghệ thuật thư pháp độc đáo. Cho đến nay khi tuổi đã cao, nhưng thầy vẫn kiên trì bền bỉ.
Không phải đường thành công quá dài mà là người kiên trì quá ít. Đối với những gì bạn thích, chỉ cần kiên trì đến cùng, con đường phía trước sẽ trở nên tươi sáng và rộng rãi hơn.
– Theo Sandy –