CẢNG THẲNG KHÔNG SÂU, NGƯỜI THẲNG KHÔNG GIÀU
Mọi thứ phô trương trên đời đều là tâm lí, không phải tài năng
.
Một người đáng tin với bên dưới nhưng không đáng tin với bên trên, thì người đấy nhất định phải chìm xuống
Bạn tưởng tượng một cái nhọt mọc trên da chẳng hạn, đấy là cái rất đáng tin với bên dưới. Bên dưới đều biết, toàn bộ phần dưới da đều biết tại sao có cái nhọt đấy. Bởi vì nó đẩy một chất ra đấy, bạch cầu ở đấy. Cấu trúc của một cái nhọt là cấu trúc đáng tin nhất của thân thể. Thân thể không có ý bài trừ một cái mụn nhọt mọc ở trên mặt
Thế nhưng đối với người trên, tức là đối với mắt nhìn xuống, đối với cảm nhận của con người thì sao? Cái nhọt này không đáng tin, nó báo hiệu bệnh tật, nó báo hiệu một cái gì đấy bất ổn của cơ thể, nó là một cái gì đấy rất tệ hại. Người ta cứ cố gắng nặn bằng được khi thấy bất kì một cái mụn nhọt mọc ở đâu trên cơ thể. Không phải vì nhan sắc đâu. Cái nhọt này giả thử che giấu chỉ bằng một vết thâm thâm thôi thì không sao, thế nhưng nó cố gắng mọc thẳng lên, nó cố gắng là nó, thì người ta nhất định phải nặn nó đi. Ở trên đời chính là có nhân tố đấy
Người nào mà thẳng, theo nghĩa là họ bộc lộ mình mà không thấy vướng ngại, chỉ bởi vì họ tin rằng có một thứ đức lí nào đấy, họ sẽ gặp chuyện ngay. Nên tôi bảo với anh ấy là: “Anh ạ, tâm lí con người rất đặc biệt, hôm nay người ta coi anh là anh em, ngày mai người ta muốn coi anh theo kiểu quan hệ chủ tớ. Nhưng anh em hay chủ tớ chỉ là cách gọi, quan trọng là tâm lí không có đạo lí, không có đạo đức, không có logic, không có lí trí, nó không có cái gì tương tự như thế cả. Nếu anh muốn dùng tư duy, dùng lí trí, dùng logic, dùng đạo lí để liễu giải vấn đề, thì cái kết của anh chỉ có tự mình làm đau đớn mình, không có gì khác cả”
Ở trong quan hệ, nhất là bên trên với bên dưới, người mà muốn được bên trên tin tưởng, thì phải biết lùi mình, phải biết nhún mình, phải biết thu về đằng sau, phải biết làm những điều để người trên tin tưởng. Nó khó như thế. Nếu không được bên trên tin tưởng thì người đấy lên bên trên kiểu gì? Đây không phải là thuật lấy lòng kiểu phương Đông, mà là nếu như không được bên trên tin tưởng thì họ nhất thiết không lên bên trên được. Nếu như được bên dưới tin tưởng thôi nhưng không được bên trên tin tưởng, thì người này chỉ có thể chìm xuống dưới…
Cảng thẳng không sâu, người thẳng không giàu, đấy luôn luôn là một quy luật. Cảng thẳng thì không sâu, người mà cố gắng bộc lộ, hiển thị mình thì nhất định tài năng chỉ có thể thế thôi
Tại sao lấy hình ảnh cái cảng? Bởi vì cảng là một vùng nước mênh mông, bởi vì đấy là một nơi thể hiện thế giới tâm lí. Một người hiển thị bản thân mình không phải vì người đấy có tài năng hay là bất tài đâu, mà bởi vì tâm lí người ta thích hiển thị, nó là một thế giới cảm xúc – họ không bộc lộ mình thì không chịu đựng nổi, không thấy mình ở trong mối quan hệ thì không chịu đựng nổi, không thể hiện mình ra, không chống đối lại một cái gì đấy, không nổi loạn thì không chịu đựng nổi, không lùi mình được, cứ phải phô trương ra, cứ phải cho người khác thấy
Ví dụ, trong một mối quan hệ giữa hai người, ai cũng muốn tìm thấy mình, không ai muốn thu mình lại. Họ chỉ là một cái cảng thẳng đấy thôi, một mặt nước nông cạn, nó dồn hết nước lên mặt trên. Nếu như nó cứ tìm cách để dồn nước lên mặt trên thì nó nông cạn, và nó không đáng tin. Kết cục là gì? Cả hai sẽ không tin nhau, đấy là một mấu chốt ở trong logic xảy ra như thế
Quay trở lại, cảng thẳng không sâu, người cứ muốn phô trương mình thì thế giới tâm cảm của họ rất rộng lớn. Tức là lúc nào họ cũng rất nhạy cảm, động một cái là tự ái, động một cái là nghĩ, động một cái là cảm giác tổn thương. Thế nhưng thật ra, thế giới ấy không có gì sâu sắc, nó rộng nhưng nông cạn. Trông nó thẳng, nó bao la như một vùng đồng bằng, nhưng thật ra nó rất nông. Nhưng một vùng trũng là một vùng trông rất uốn khúc, trông như một mỏm núi, thì vùng đáy bao giờ cũng rất sâu, rất rộng. Nên tôi muốn lấy hình ảnh “cảng thẳng không sâu” là nhằm đến chuyện rằng: Mọi thứ phô trương trên đời đều là tâm lí, nó không phải là tài năng
Rất nhiều người, người ta tưởng là thể hiện bản thân mình ra, thì đấy là bản lĩnh, đấy là tài năng, là gì khác. Tôi hoàn toàn không cho là thế. Nó không phải là vấn đề tài năng. Bởi vì ngay cả một người ngu dốt, nếu như anh ta có tâm lí hiển thị, thì anh ta vẫn cứ hiển thị sự ngu dốt. Và bằng chứng là rất ngu dốt thì hay hiển thị, chứ không phải rất tài năng (đời buồn cười thế mà!)
– Trích sách THUẬT DỤNG NHÂN – Tác giả Hạo Thái –