Chẳng phải có ai đó đã từng nói rằng: Trên đời này, ta thường quên mất việc của bản thân, thích xen vào việc của người khác và lo lắng chuyện của ông trời. Vậy thì muốn vui vẻ, chỉ cần để tâm đến việc của mình, đừng xen vào việc của người khác và hãy để trời xanh tự an bài.
Làm người, nên hiểu mệnh, đừng xem mệnh. Mệnh ở đây chính là những điều ta đã gieo trong quá khứ, việc đang làm trong hiện tại và tất cả sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Hiểu mình là ai, đang đứng ở vị trí nào, cần sống và cư xử ra sao để trước hết thấy bản thân tự tại, trung dung. Thế giới của người khác, vận của trời, nếu không bước vào được thì đừng cố chen vào, làm khó người khó mình. Hà tất phải như vậy?
“Bạn chỉ cần sống tốt, trời xanh tự an bài” sẽ kéo ta về với chân mệnh của mỗi người, rồi khi gấp lại cuốn sách, ta nhận ra rằng:
Đừng bao giờ gắn chặt đời mình với người khác. Ai là chân chính, ai là sắt son. Không ai là của ai cả, đừng vơ mọi chuyện vào mình.
Ai rồi cũng quay trở về với cát bụi. Cớ sao lại không cho mình cơ hội trân trọng thế giới này, tự sống một đời vui vẻ.
Chỉ có ta mới tự ngắt kết nối với Trái Đất, bịt đôi tai, nhắm đôi mắt để không thấy thế giới xung quanh. Chứ thực ra, Trái Đất vẫn bao dung và đợi chờ ta.
Thời điểm ta bất an nhất chính là khoảnh khắc dễ bị lay động nhất. Nếu như thân thể cần ăn thì thâm tâm cũng cần được nuôi dưỡng từ những điều dung dị, tĩnh lặng.
Vạn vật trên thế gian này đều xoay chuyển theo quy luật tự nhiên. Nếu phạm vào luật tự nhiên, dù ta biết hay không, cũng coi là phạm luật. Thời gian tuần tự bốn mùa, con người có sinh có tử, ắt vạn vật có sinh sôi, có héo tàn. Vậy thì, ở đời, chỉ cần chầm chậm sống, xuôi theo như dòng nước. Không phân cao thấp, không chia trước sau. Từ từ mà chảy, tĩnh tại mà trôi. Còn mọi chuyện, hãy để trời xanh tự an bài.