Ba tháng trước, tôi may mắn có một cơ hội tuyệt vời, một kỳ nghỉ cuối tuần miễn phí tới Snowdonia, Wales.
Suốt sáu năm qua, tôi gần như ở trong trạng thái “ngủ đông” do tình trạng sức khỏe không được tốt.
Một ngày của tôi trôi qua theo vòng tròn lặp đi lặp lại: thức dậy, ăn sáng, đi làm, thiền, trở về nhà, nằm xuống, ăn, ngủ. Tuy nhiên, tâm trí tôi luôn bận rộn với những nhiệm vụ vô tận, những giấc mơ lớn và cảm giác áp lực khi bản thân tôi khao khát nhiều hơn những gì tôi có ở hiện tại.
Khi cơ hội đến, cảm giác đầu tiên của tôi là sợ hãi. Nếu tôi không thể theo đến cuối cuộc hành trình thì sao? Nếu tôi không ngủ đủ giấc thì sao? Và còn hàng trăm trường hợp có thể xảy ra nữa?
Tuy nhiên, một mặt khác, tôi vô cùng háo hức với chuyến đi này. Một cuộc phiêu lưu. Một câu chuyện. Một phần đã mất từ lâu bị lãng quên trong tôi.
Sáng hôm sau, chúng tôi lên đường đến xứ Wales. Cuộc hành trình kéo dài bảy giờ trôi qua rất nhanh. Chúng tôi đến một nhà nghỉ cổ kính, yên tĩnh trên đồi. Xung quanh ngôi nhà là những bông tuyết nhỏ trên một vùng đất rộng lớn, bầu trời xám với những đám mây như được vẽ bằng màu nước, và những cây xanh đung đưa trong gió.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ và quan sát… Chúng tôi cứ thế để cảm xúc trôi đi trong thế giới mới này: một vùng đất lạ lẫm, mới mẻ nhưng mang lại cảm giác bình yên như khi ở nhà.
Chúng tôi thức dậy vào sáng hôm sau, không có kế hoạch rõ ràng mà chỉ đơn giản là thức dậy và kế hoạch là xuất phát mà không có một đích đến rõ ràng. Chúng tôi chọn lái xe quanh những ngọn đồi uốn lượn quanh co, mỗi một đoạn đường đi qua đều mang lại những khung cảnh mới mẻ, những cảm xúc khác nhau…
Chúng tôi đỗ xe bên trái đường và ngắm nhìn mọi thứ bằng con mắt tán thưởng: những cánh đồng xanh mướt, những cánh cổng sắt rỉ sét và những dòng sông nhỏ lững lờ, một đỉnh núi nhỏ xíu phủ đầy tuyết chỉ chờ được khám phá.
Và sau đó, chúng tôi đi bộ. Tôi đã quyết tâm để đạt đến đỉnh. Một giờ sau khi leo lên, tôi gần như vỡ òa. Nhìn đi, chúng tôi sắp đến rồi!
“Chưa đâu”, một người bạn nói. Đây chỉ là sự khởi đầu. Và anh ấy đã đúng. Khi leo lên một độ cao mới mà tôi cứ nghĩ đó là đỉnh, một ngọn núi tuyết cao hơn lại xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Chúng tôi tiếp tục leo lên trong vài giờ tiếp theo. Thật ngạc nhiên, với mỗi đỉnh cao chúng tôi đạt được lại xuất hiện một đỉnh núi khác cao hơn. Chúng đều có những vẻ đẹp của riêng mình và thôi thúc chúng tôi tiếp tục khám phá. Ba giờ sau, cuối cùng tôi nhận ra nỗ lực của mình để chinh phục tất cả những đỉnh núi đó là thứ cản trở niềm hạnh phúc của hiện tại.
Niềm vui khi đạt được mục tiêu, niềm hạnh phúc khi ngắm nhìn hành trình vừa qua, sự thỏa mãn khi chiêm ngưỡng cảnh vật trên đường đi,… Dường như tất cả bị lu mờ khi chúng tôi cứ liên tục nhìn lên những đỉnh núi cao hơn và đinh ninh rằng mình phải chinh phục nó bằng mọi giá.
Tôi quyết định dừng lại. “Tôi nghĩ như vậy là đủ rồi”. Một lần trong đời. Tôi không muốn đạt đến đỉnh. Tôi không muốn chinh phục thử thách lớn tiếp theo. Tôi muốn dừng lại. Tôi muốn thở. Tôi đã muốn tận hưởng cuộc sống của hiện tại.
Chúng tôi không tiếp tục đi nữa mà chọn dừng chân tại vị trí hiện tại và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, hít thở bầu không khi trong lành. Chúng tôi nhìn vào đỉnh núi cao nhất và cười. Chúng tôi không cần phải đạt đến đỉnh. Chúng tôi lên đến đó để chứng minh điều gì?
Chúng tôi đã có tất cả ngay tại đây, cảm nhận mọi thứ chậm rãi với tâm hồn sôi nổi và đầy yêu thương, trân trọng chỗ đứng hiện tại như thể nó là đỉnh cao nhất ở nơi đây. Và tất cả thật đơn giản nhưng vô cùng hoàn hảo.
Và lần đầu tiên, tôi biết rằng những điều lớn lao tiếp theo, đỉnh núi tiếp theo sẽ luôn ở phía trước chúng ta. Và tôi nhận ra mình đã lãng phí bao nhiêu cuộc đời để khao khát, chờ đợi, phấn đấu trong khi tất cả đã thực sự ở đây.
Và ở ngay tại đây, ngay bây giờ! Cho dù có thể đó chưa phải là điều tốt nhất nhưng luôn luôn có một cái gì đó để chúng ta cảm thấy biết ơn và hạnh phúc. Mỗi một khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng ta đều đáng giá.
Trở về nhà sau chuyến đi này, tôi suy nghĩ về những mục tiêu, tham vọng và nỗ lực tìm kiếm thành công không ngừng nghỉ của mình. Và tôi nhận ra rằng, trên thực tế, việc tìm kiếm này là nguyên nhân gây ra tình trạng sức khỏe không được tốt của hiện tại. Trên những vùng đất rộng lớn đó, khi mọi âu lo, tham vọng là con số 0, tôi đã cảm thấy nhiều năng lượng hơn, tự do hơn và linh hoạt hơn so với những gì tôi có trong sáu năm qua. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình còn sống.
Và vì vậy, tôi hy vọng câu chuyện này truyền cảm hứng cho bạn: chỉ đơn giản là ngừng phấn đấu. Chính cái khuôn thước “phấn đấu” đó đã làm hỏng rất nhiều khoảnh khắc tươi đẹp của tôi. Từ hôm nay, hãy thử ngừng phấn đấu và tìm kiếm con người bên trong của mình, dành ra không gian cho sự bình yên bên trong, dòng chảy và ánh sáng bên trong của chúng ta.
Những đỉnh cao mới sẽ luôn vẫy gọi chúng ta. Độ cao mới sẽ luôn cám dỗ chúng ta. Điểm tham quan mới hơn sẽ luôn làm chúng ta mù quáng. Tuy nhiên, chúng ta có quyền lựa chọn: lựa chọn hy sinh hiện tại của chúng ta cho một tương lai có thể không bao giờ đến hoặc hài lòng ôm lấy hiện tại-món quà của tạo hóa như thể đó là điều duy nhất mà chúng ta có. Quyết định nằm ở bạn!
– Câu chuyện của Jadine Lydia đăng tại Tinybuddha/Hoàng Lan –