Một cuộc đối thoại như sau đã được ghi lại trong tác phẩm triết học. Có người hỏi: “Nói không ngừng có ích lợi gì không?”. Mặc Tử đã đưa ra một ví dụ tinh tế:
“Ếch, ruồi bọ ngày nào cũng kêu nhưng không ai để ý đến. Còn gà trống trong sân chỉ gáy vài ba tiếng lúc rạng sáng, người ta dậy ngay khi nghe thấy”. Ở đời, có tiếng nói là điều kiện cơ bản nhất, nhưng khả năng nói còn phụ thuộc vào năng lực của mỗi người.
Người xưa có câu: “Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu”. Có những người khi gặp điều không may, điều đầu tiên họ làm đó là oán thán kể khổ. Ngược lại, những người đã trải qua sóng to gió lớn thì lặng lẽ giải quyết mà không kêu ca.
Những người thực sự thành công sẽ hiểu điều này: Thà sử dụng bộ não thường xuyên hơn là dùng đến cái miệng. Cuộc sống có những nỗi buồn và niềm vui là chuyện đương nhiên. Than phiền không giúp vấn đề được giải quyết. Quản cái miệng không tốt, họa đến lúc nào không hay.
– Theo Aboluowang/Thùy Anh –