Dương Giáng (một nhà viết kịch, tác giả và dịch giả Trung Quốc) từng nói:
“Kết cục cuối cùng của con người đều là chết đi, trăm năm sau không có bạn, cũng không có tôi. Chúng ta bươn chải một đời, rồi cũng không thể mang theo viên gạch hay miếng đất nào. Chúng ta loay hoay một kiếp, cũng chẳng thể mang theo chút tình hay hận miên man”.
“Vì vậy, chúng ta không cần thiết phải tranh cãi, không có thời gian để buồn thương, để so đo tính toán. Chúng ta chỉ có thời gian để yêu, sống và tận hưởng. Điều quan trọng nhất là sống cho hiện tại”.
Câu nói của nữ tác gia như xoáy sâu vào tâm can những người còn đang loay hoay với việc tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống trong thời đại ngày nay.
Muốn sở hữu cuộc sống như thế nào thì phải nỗ lực đấu tranh
Dường như mọi thứ trên thế gian chỉ mang tính “hiện tại”. Nó chỉ thực sự có ý nghĩa khi chúng ta biết tận hưởng ở hiện tại, còn đau đớn về quá khứ hay lo lắng về tương lai chỉ là cảm giác vô giá trị.
Người đến rồi lại đi, nếm trải đủ loại đắng cay ngọt bùi, để rồi cuối cùng cũng trắng tay. Cuộc đời đúng nghĩa thực chất chỉ là từng giây phút được sống.
Vì thế, hãy nhớ trải nghiệm và cảm nhận giá trị của cuộc sống trong cuộc đời hữu hạn của mình.
Nhớ năm đó, bà Dương Giáng đã cự cãi với hàng xóm chỉ vì một con mèo, cho đến khi già đi mới nhìn thoáng và hiểu ra nhiều điều.
Nhiều người ngưỡng mộ bà vì có tình yêu, gia đình, sự nghiệp và sức khỏe. Một đời của bà gần như hoàn hảo khó ai sánh bằng.
Nhưng thật ra, nữ tác gia này không hề khác chúng ta. Bà đã trải qua nỗi đau sinh con, ngay cả cơ hội nhìn thấy mẹ lần cuối cùng không có, bị người ta xỉa xói khi ra ngoài đường với mái đầu cắt ngắn củn, từng nhịn nhục đi cọ toilet, chạy đôn chạy đáo dạy học để kiếm sống…
Dương Giáng đã trải qua rất nhiều sóng gió trong cuộc đời, tận hưởng những gì người khác chưa thể sở hữu, cố gắng những gì người khác không chịu nỗ lực và chịu đựng những gì người khác chưa từng nếm trải… Vì thế, bà học được thái độ sống riêng cho cuộc đời của mình.
Tất cả đều do chính bà nỗ lực kiếm được. Bà cam tâm tình nguyện đi học xa cùng chồng, kết giao được nhiều người bạn đam mê văn học, giúp ích rất nhiều cho việc học tập, làm việc và sáng tác.
Con người không thể chỉ nhìn vào những gì người khác có mà bỏ qua tất cả những nỗ lực đằng sau nó, càng không thể vì thế mà phẫn nộ cho sự bất công của số phận.
Bạn muốn sống cuộc sống như thế nào thì bạn cần nỗ lực để đấu tranh cho nó. Nếu không thể can đảm để bắt đầu, thì bạn cũng không có tư cách để sở hữu.
– Theo Trung Hạ –