Có một câu hỏi như thế này trên Internet: Thế nào là so sánh mù quáng với chính mình? Có người cho biết: “Đó là việc tôi tự khiến lòng mình trở nên rối bời và không hạnh phúc”.
Trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”, Lâm Đại Ngọc là một người phụ nữ kỳ lạ như vậy. Cô ấy thông minh nhưng nhạy cảm và hay nghi ngờ. Một ngày nọ, có người gửi cho cô hai cung hoa. Cô vui mừng cầm lấy những bông hoa, nhìn nó và hỏi một cách tình cờ: “Hoa này là tặng riêng cho tôi, hay các tỉ muội nào cũng có?”.
Khi cô biết rằng các chị em kia ai cũng có, cô lạnh lùng thả cung hoa rồi nói: “Tôi biết, nếu người khác chọn phần còn lại thì đâu đến lượt của tôi.” Chính tính cách này khiến Lâm Đại Ngọc thường bị tổn thương trong cuộc sống vì một số chuyện nhỏ nhặt và cơ thể ngày càng tồi tệ.
Ngược lại, Tiết Bảo Thoa là một người phụ nữ biết cách phán đoán tình huống. Cô dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Ga trải giường, sách và hoa luôn được thay thường xuyên.
Đúng vậy, cuộc sống có hạn. Chúng ta không cần phải mù quáng, lãng phí thời gian hay thậm chí là phung phí cuộc sống. Bởi vì trong thế giới này, không phải tất cả những điều hợp lý và đẹp đẽ đều có thể tồn tại và được hiện thực hóa theo mong muốn của riêng chúng ta.
Khi chúng ta không hạnh phúc, chúng ta có thể thư giãn tâm hồn, đối xử với mọi người bằng trái tim nhân hậu, cho người khác một cuộc sống hạnh phúc cũng chính là cho mình một cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
– Theo Tịnh Kỳ –