Có lẽ, đối với những ai đã từng đọc “Cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi” hẳn sẽ yêu mến cái giọng văn gần gũi, có chút khùng và cà chớn. Đến với tác phẩm mà nhà văn viết dành tặng cho mẹ mình, ta lại bắt gặp chất giọng duyên đến lạ đó qua từng trang hồi kí không nút thắt, không cao trào nhưng người đọc vẫn thấy cuốn hút bởi những lời kể, lời chia sẻ của tác giả về người mẹ, về những kỉ niệm chân thật, giản dị như tình mẹ dành cho ba anh em.
Người mẹ hiện lên trên trang viết của Cửu Bả Đao là bà mẹ mạnh mẽ, giàu đức hi sinh và yêu thương gia đình hết mực, thậm chí còn tự nhận mình “chiều chồng quá nên chồng sinh hư”. Nhà bán hiệu thuốc, không khá giả mấy nhưng bà không ngần ngại mượn nợ để ba đứa con ăn học thành tài. Bà mạnh mẽ khi “quán triệt” cho thằng Út về quan niệm yêu thương. Bà kiên nhẫn đạp xe chở Đao về buổi trưa hồi học tiểu học vì sợ anh theo đám bạn hư hỏng.
“Mẹ, khi bị bệnh cũng chính là thời gian duy nhất mẹ được ngủ trọn giấc, là thời gian để mẹ được nghỉ ngơi, Mẹ, khi vắng đi khỏi vị trí thường ngày rồi, mới thấy không ai thay thế được.” Ngôn từ chẳng hề đao to búa lớn, nhưng suy nghĩ của tác giả cũng đủ khiến người đọc cảm động và mềm lòng, muốn được chạy đến bên mẹ, ôm mẹ và nói: “Mẹ, thơm một cái nào”
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.